Không biết qua bao lâu, Hổ Yêu tỉnh lại, liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra vết thương trên người mình đã được khâu lại, bàn chân phải bị gãy cũng được cố định lại bằng những khúc tre, nhưng...
Nhưng một thân yêu lực của nó vậy mà biến mất sạch sẽ!
Mất máu quá nhiều, lại bị rút khô yêu lực, lần này có khả năng thật sự xong đời rồi...
Hổ Yêu nhận thấy hơi thở của tử thần đang từ từ đến, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ bi thương.
Chẳng qua, nó rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Nó còn có yêu đan, tu hành ba trăm năm ngưng tụ ra yêu đan, chính là dùng để bảo mệnh vào lúc nguy cấp.
Chỉ cần một phần tư canh giờ, không, chỉ cần nửa canh giờ, nó liền có thể dùng yêu đan luyện hóa ra yêu lực cần thiết để chạy trốn!
Nghĩ tới đây, bên trong ánh mắt của Hổ Yêu dấy lên hi vọng một lần nữa, vào thời điểm đang muốn điều động yêu đan, đột nhiên có một giọng nói cắt ngang nó.
"Ồ, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh."
Ở bên trong ánh mắt hoảng sợ của Hổ Yêu, Ngô Tuấn bước đến với nụ cười trên môi, nụ cười hiền lành ấy lúc này trông cực kỳ dữ tợn trong mắt nó, dao giải phẫu lắc lư, trông còn kinh khủng hơn so với Trảm Yêu kiếm trong tay người bắt yêu!
Ngô Tuấn không biết suy nghĩ trong lòng của Hổ Yêu, thấy sinh cơ của nó chưa cạn kiệt, đã sắp tắt thở rồi, có chút tiếc nuối mở miệng nói: "Đúng rồi, vừa rồi vào thời điểm chữa thương cho ngươi, ta phát hiện ra một viên sỏi thận lớn trong cơ thể của ngươi, thuận tay lấy ra giúp ngươi."
"Sỏi thận?"
Hổ Yêu chật vật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Tuấn chậm rãi móc ra một viên đá tròn màu trắng, trong mắt hiện ra một chút khó hiểu.
Nhìn Hổ Yêu hoang mang, Ngô Tuấn tiếp tục nói: "Trên người ngươi có một viên sỏi thận lớn như vậy, cho dù không bị thương cũng không sống được mấy ngày, ta lấy nó ra giúp ngươi, chí ít có thể khiến cho ngươi đỡ thống khổ hơn trước khi chết...mặt khác, ngươi có nguyện ý hiến xác của mình không?"
Hổ Yêu không có để ý tới Ngô Tuấn, chỉ là kinh ngạc nhìn chằm chằm viên đá kia.
Thẳng đến khi tắt thở cũng còn đang nghi hoặc, thứ đồ vật gọi là sỏi thận này, làm sao lại giống yêu đan của mình như vậy?
...
Trên đường núi gập ghềnh, Tần Nguyệt Nhi đang cưỡi ngựa chạy tới.
Hôm nay nàng tới Kim Hoa Huyện, là để tìm tung tích của một đầu đại yêu, trên đường đi thì gặp phải một con hổ đang giết người và ăn thịt người, liền thuận tay muốn chém giết nó.
Lại không lường trước con cọp này đã tu luyện thành yêu, đồng thời có ba trăm năm tu vi, nàng ở dưới sự khinh thường, bị con Hổ Yêu kia đào thoát.
Nếu để cho Hổ Yêu khôi phục lại, có sự phòng bị, về sau lại muốn diệt trừ nó, sẽ phải hao tốn rất nhiều công sức.
Bởi vậy, nàng không ngủ không nghỉ lần theo khí tức yêu huyết một đường truy tung, cuối cùng tìm được chỗ ẩn thân của Hổ Yêu.
Nhìn căn nhà tranh gần ngay trước mắt, nàng đã nhận ra khí tức Hổ Yêu ở bên trong, keng một tiếng rút ra Trảm Yêu kiếm bên hông, nhảy lên thật cao từ trên lưng ngựa.
Đi đến giữa sân, nàng nhất thời sững sờ.
Chỉ thấy giữa sân, có một cái nồi sắt vô cùng nổi bật.
Dưới nồi sắt, củi cháy lốp đốp, bên cạnh đặt ngay ngắn xương hổ và thịt hổ đã được tháo rời, bên trên là một cái đầu hổ đã lột da, trong nồi nấu thịt hổ sôi sùng sục, dậy mùi thơm phức, khiến cho nàng không kìm lòng được ứa nước miếng.
Một thiếu niên ăn mặc kiểu văn sĩ ngồi ở bên cạnh nồi sắt, cầm bát đũa, ngây người nhìn chằm chằm nàng, như thể bị doạ trước sự xuất hiện đột ngột của nàng.
Bên trên hòm thuốc ở bên cạnh hắn, dùng một viên yêu đan chặn trên một tờ giấy, nhìn kỹ, hoá ra là một tờ giấy in dấu tay máu của một con hổ...giấy hiến xác?
Tần Nguyệt Nhi nhíu mày nhìn Ngô Tuấn vài lần, nhìn thường thường không có gì lạ, không có vết tích từng tu luyện, Tần Nguyệt Nhi có chút thả lỏng cảm xúc căng thẳng, mở miệng nói: "Ta là Tần Nguyệt Nhi - người bắt yêu Hoàng Thành Ti, con Hổ Yêu này là do ngươi giết?"
Ngô Tuấn lấy lại tinh thần: "Ồ, ta là Ngô Tuấn - lang trung Nhân Tâm Đường, bị Hổ Yêu lừa gạt đến trị thương cho nó. Chẳng qua vào thời điểm ta đi tới nó đã trọng thương không thể trị, lãng phí rất nhiều tông khí của ta một cách vô ích ta."
Tần Nguyệt Nhi gật đầu, đi đến phía trước thu viên yêu đan kia vào, nói: "Dựa theo quy củ, xác yêu quái phải được lưu giữ ở Hoàng thành Ti để tránh bị người có dã tâm lợi dụng. Chẳng qua Hổ Yêu đã tự nguyện hiến xác cho ngươi, liền do ngươi xử lý, dù sao nó...cũng đã được nấu chín rồi."
"Mặt khác, ma cọp vồ bị Hổ Yêu khống chế đi đâu rồi? Mặc dù Hổ Yêu đã chết, nhưng giữ lại bọn hắn chung quy vẫn là mối tai hoạ, theo quy củ, những ma cọp vồ này cũng phải bị xử lý."
"Không nhìn thấy, có lẽ đã biến mất rồi. Y Kinh có nói: quỷ giả, quy dã. Không có Hổ Yêu chế ước, bọn hắn đại khái đã hồn quy về trời, phách quy về đất, đi đến địa phương bọn hắn nên đi."
Ngô Tuấn nhìn cô nương xinh đẹp há miệng quy củ, ngậm miệng quy củ trước mắt, trên mặt toát ra mấy phần tán thưởng.
Hắn ưa thích người làm việc theo quy củ, đồng thời vẫn luôn tin tưởng, nếu mọi người có thể làm theo quy củ, thì quan huyện sẽ không tham tiền, quan nhỏ sẽ không bắt chẹt thương nhân, bách tính bị bệnh cũng đi đến y quán của hắn chữa trị, hoàn cảnh của Kim Hoa Huyện chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Tần Nguyệt Nhi nhìn Ngô Tuấn đang nghiêm túc giải thích với mình, khẽ cau mày.
Loại chuyện hồn phách này nàng cũng đã từng nghe qua, nhưng những lời này được ghi lại ở bên trong Y Kinh sao?
Y sư cũng không tu luyện hồn phách, ghi chép loại sự tình không có liên quan này làm cái gì?