Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 21 -

Ngô Tuấn ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Muốn vẽ giống đối tượng rất đơn giản, nhưng địa phương khó khăn nhất là thần vận, người là sống, vẽ là chết, muốn làm được sinh động mới là khó khăn nhất. Nếu như muốn vẽ ra thần vận của đối tượng, địa phương mấu chốt nhất chính là —— con mắt!"

Ngô Tuấn nói xong liền híp mắt lại, thêm một đôi mắt hút hồn vào chân dung của Điệp Hương.

Ngay sau đó, Tần Nguyệt Nhi phảng phất như thấy được Điệp Hương bước ra khỏi bức chân dung với một nụ cười, một cái nhăn mày một nụ cười, sinh động như thật...

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Tần Nguyệt Nhi đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Đây không phải ảo giác, Điệp Hương thế mà thật sự đi ra từ bên trong chân dung!

Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngưng tụ ánh mắt, Trảm Yêu kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chém một kiếm về phía Điệp Hương đang đi về phía mình!

Keng một tiếng, một kiếm của Tần Nguyệt Nhi xẹt qua cổ Điệp Hương, nhưng mà lại hoàn toàn không có cảm giác chém trúng đồ vật.

Cùng lúc đó, giấy trắng trên bàn xẹt một tiếng rách ra, thân thể Điệp Hương trên bức họa một phân thành hai, đứt ra từ chỗ cổ...

Ngô Tuấn phảng phất như không hề có cảm giác đối với chuyện phát sinh bên người, phát hiện ra giấy trắng đứt ra, không khỏi có chút khẽ giật mình nói: "Ách, giấy làm sao lại đứt ra?"

Tần Nguyệt Nhi cau mày hỏi: "Ngươi vừa rồi cái gì cũng không thấy?"

Ngô Tuấn đầu óc mơ hồ quay sang: "Thấy cái gì? Kiếm của ngươi làm sao lại rút ra?"

Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mặt hoang mang giải thích: "Từ trong bức hoạ của ngươi, có một hoạ yêu chạy ra."

"Hoạ yêu?"

Tần Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, lộ ra thần sắc trịnh trọng nói: "Nhìn chung có thể tu luyện thành yêu, phần lớn đều là vật sống, chẳng qua ngẫu nhiên cũng có trường hợp đặc biệt tử vật hấp thụ thiên địa tinh hoa, tu luyện thành yêu. Điều kiện tử vật thành yêu cực kì hà khắc, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Ngô Tuấn kinh ngạc nhìn về phía chân dung trên bàn, cẩn thận chu đáo nói: "Là giấy này có vấn đề hay là bút lông này có vấn đề, hay là mực này..."

Tần Nguyệt Nhi lắc đầu, nói: "Không rõ ràng, cứ gửi tất cả những vật này về Kinh Thành, bên trong Hoàng Thành Ti có người chuyên môn phụ trách giám định sự vụ."

Nói xong đi đến phía trước, dùng khăn trải bàn gói bút mực giấy nghiên, bao gồm cả bức chân dung Điệp Hương kia.

Sau đó cầm bọc đồ đi đến cửa sổ, thổi lên một tiếng huýt sáo bén nhọn.

Nơi xa chợt vang lên một tiếng chim hót, ngay sau đó một bóng trắng phá gió mà đến, hoá ra là một con diều hâu trắng như tuyết.

Tần Nguyệt Nhi thắt bọc đồ ở trên đùi diều hâu, xoa đầu nó, phân phó nói: "Đưa về nha môn người bắt yêu Hoàng Thành Ti."

Diều hâu gật đầu một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ, giương cánh bay về phía bầu trời.

Sau khi hỏi sơ qua về kỹ nữ có liên quan với hiện trường vụ án, nữ tử hỏi gì cũng không biết, ngay cả danh tự Thỏ Yêu cũng không biết rõ, chỉ biết rõ nó họ Trương, không có khai ra bất luận đầu mối hữu dụng gì.

Làm xong hết thảy, nhân tài nha môn khoan thai đi tới, Tần Nguyệt Nhi lộ ra lệnh bài, yêu cầu người trong nha môn đi điều tra thân phận ngụy trang của Thỏ Yêu, sau đó liền khiêng thi thể Thỏ Yêu, cùng với Ngô Tuấn cùng nhau trở về Nhân Tâm Đường.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tần Nguyệt Nhi liền không kịp chờ đợi gõ cửa phòng Ngô Tuấn, thúc giục hắn mau dậy hầm thịt.

Ngô Tuấn sau khi rửa đôi mắt buồn ngủ, hắn xử lý thịt thỏ và ninh trong nồi, ngồi xổm ở bên bếp lò chợp mắt.

Vào thời điểm đang buồn ngủ, đột nhiên có hai tiếng bước chân, một nặng một nặng đi về phía sân, thanh âm của Tần Nguyệt Nhi vang lên theo: "Tiểu Ngô đại phu, Trư công tử tìm ngươi."

Ngay sau đó, một thanh âm phẫn nộ nói: "Không phải Trư công tử, là Chu công tử!"

Ngô Tuấn mở mắt ra quét tới, thấy bên cạnh Tần Nguyệt Nhi có một gã béo tai to mặt lớn đi theo, trông giống như heo, thể trọng nói ít cũng phải ba trăm cân, ăn mặc như thư sinh, trên đầu còn mang theo khăn chít đầu nghiêng lệch, trông vô cùng buồn cười.

Nhìn thấy người này, ánh mắt Ngô Tuấn đột nhiên sáng lên: "Trư công tử, hôm nay muốn làm bài tập gì!"

Chu Bân lộ ra vẻ mặt phiền muộn: "Đã nói là Chu công tử..."

Người này tên là Chu Bân, phụ thân là phú thương Kim Hoa Huyện, bởi vì dáng dấp cực giống heo, coi như gã liên tục cường điệu mình họ Chu, cuối cùng vẫn sẽ bị nói sai thành Trư công tử, cho tới nay đều khiến cho gã vô cùng buồn bực...

Ngô Tuấn sở dĩ nhận biết gã, chủ yếu là bởi vì sinh ý y quán không tốt, cho nên mới kiêm làm giùm bài tập cho những thiếu gia nhà có tiền này.

Vị Trư công tử này, chính là một trong những khách hàng chủ yếu của hắn.

Sau khi hơi phiền muộn một lát, Chu Bân lập tức nghiêm nghị mở miệng nói: "Tiểu Ngô đại phu, lần này ngươi nhất định phải giúp ta làm bài tập thật tốt. Lần này viện trưởng Quốc Tử Giám tự mình đến đến Tùng Dương thư viện, tuyển chọn nho sinh ưu tú, lần này ta có thể tiến vào Quốc Tử Giám hay không, là hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi!"

Ngô Tuấn tối hôm qua liền sớm biết rõ tin tức này, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nói: "Đề mục là cái gì?"

Chu Bân cười nói: "Một bài thơ, một bài văn, không có quy định đề mục."

Ngô Tuấn gật đầu, duỗi hai ngón tay ra.

Chu Bân lập tức hiểu ý, móc ra hai mươi lượng bạc giao vào trong tay Ngô Tuấn.

Ngô Tuấn hài lòng đảo bạc trong tay, trên mặt vui vẻ nói: "Phục vụ giấy bút!"

Chu Bân vội vàng móc giấy bút từ trong túi ra, để trên bếp lò mài mực.

Ngô Tuấn hơi trầm ngâm một lát, nhấc bút lên, bắt đầu viết ở trên giấy.

Bình Luận (0)
Comment