Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 25 - Thiên Mệnh Thuyết

Ở một bên khác, Lục Ly tràn đầy mồ hôi lạnh đi tới một cái hẻm nhỏ không người, có chút nhẹ nhàng thở ra, mặt mũi tràn đầy phức tạp nhìn về phía Trần phu tử đang đi theo: "Sư huynh, những gì Ngô Tuấn nói...đều là thật?"

Trần phu tử lộ ra biểu lộ ngưng trọng gật đầu một cái: "Đều là thật."

Nói xong, ở bên trong biểu tình khiếp sợ của Lục Ly, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ở trước mắt đối phương, về đến nhà, mặt không thay đổi đóng cửa lại, không nhịn được bật cười ha hả.

Lục Ly trong lòng tràn đầy tiếc nuối trở lại Tùng Dương thư viện, tiếp tục chủ trì lần văn hội này.

Chỉ chẳng qua có châu ngọc « Yêu Hoa Sen » ở phía trước, lại nhìn thơ từ văn chương mà những người khác viết, đều ảm đạm phai mờ, không có cách nào làm cho ông ta hài lòng.

Cuối cùng, Lục Ly chỉ tuyển một người bên trong đưa đến Quốc Tử Giám học tập, đó chính là Chu Bân.

Chu Bân mặc dù không quá am hiểu đối với thơ từ văn chương, nhưng tạo nghệ ở trên binh thư chiến sách, lại rõ ràng cao hơn các học sinh khác một bậc, thậm chí ngay cả rất nhiều giám sinh Quốc Tử Giám cũng không bằng gã.

Nếu như gã có thể ổn định lại tâm thần khắc khổ nghiên cứu, nhiều nhất hai mươi năm, Nho môn liền sẽ thêm ra một vị nho tướng.

Sau khi hỏi thăm, Lục Ly biết được binh pháp của Chu Bân là chơi cờ hành quân cùng với Ngô Tuấn luyện ra được, không khỏi có chút kinh ngạc, không nhịn được sinh ra tâm tư mang Ngô Tuấn về Kinh Thành.

Mặc dù Ngô Tuấn mệnh phạm thiên sát cô tinh, không có duyên phận sư đồ với mình, nhưng Ngô Tuấn cùng với những người khác chưa hẳn đã không có duyên phận sư đồ!

Ngay sau đó, một danh sách kẻ thù chính trị ở trong triều liền hiện lên ở trong đầu ông ta.

Cao thượng thư Lại bộ, Vương thị lang Hộ bộ, giám chính Quốc Tử Giám...vì tương lai Nho môn, đã đến thời điểm bọn hắn nên làm ra cống hiến!

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ là ông ta linh quang lóe lên, rất nhanh liền bị ông ta bác bỏ.

Dù sao tì chuyện này thật sự không phù hợp với nguyên tắc đối nhân xử thế của ông ta, ông ta còn muốn mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi đây…

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ly coi chuyện này như trò cười nói cho Trần phu tử, Trần phu tử nghe xong, khóe miệng không khỏi giựt giựt.

Nhìn chằm chằm Lục Ly một hồi lâu, Trần phu tử chậm rãi nói: "Chỉ trong một đêm, ngươi liền đã đến lằn ranh đột phá rồi, xem ra « Yêu Hoa Sen » ngày đó khiến cho ngươi thu hoạch được không ít."

Lục Ly nở nụ cười gật đầu, sau đó làm ra tư thái thỉnh giáo, hành lễ nói: "Liên quan tới sự tình phá cảnh, còn xin sư huynh dạy ta."

Trần phu tử khẽ lắc đầu, nói: "Ta lúc ấy là dùng bí pháp phá cảnh, cảnh giới cũng rất nhanh liền rớt xuống trở lại, không có kinh nghiệm gì có thể truyền thụ cho ngươi. Chẳng qua ngươi có thể đi xem bộ « Thiên Mệnh Thuyết » Thánh Nhân để lại kia, có thể sẽ có chỗ trợ giúp đối với ngươi."

Lục Ly nghe vậy, mí mắt bỗng nhiên nhảy một cái: "Bộ sách trong tay Ngô Tuấn kia là thật?"

Trần phu tử khẽ vuốt cằm, nâng chung trà lên uống một ngụm, trên mặt mỉm cười nói: "Chỉ cần ta không nói, coi như bày sách ở trước mặt mọi người, ai lại sẽ tin tưởng nó là thật chứ, nhược điểm duy nhất là, dễ dàng bị xem như rách rưới bán đi."

Lục Ly hít vào một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn ông ta một lát, thấp giọng nói: "Các ngươi đến tột cùng đang tính kế ai, chớ chối, nếu như không có người kia đồng ý, sách này ngươi căn bản không mang ra được."

Trần phu tử nói: "Thời cơ đến, ngươi tự nhiên sẽ biết rõ."

Lục Ly chậc chậc đứng dậy, đi ra ngoài cửa: "Quên đi, lời nói của người kia thật thật giả giả, coi như ngươi nói cho ta hết thảy, cũng khẳng định là một bộ phận âm mưu của y."

Sau khi rời khỏi nhà của Trần phu tử, ông ta đi chưa được mấy bước liền đi tới lối vào Nhân Tâm Đường.

Nhìn vào bên trong phòng, Ngô Tuấn đang mài thuốc bột, Lục Ly đi đến trước ngửi ngửi, nói: "Đây là thuốc gì, làm sao lại sặc sỡ như vậy?"

Ngô Tuấn lộ ra biểu tình cổ quái, nói: "Đây là Thiên Chu hồng phấn, có độc."

Lục Ly sắc mặt đại biến lui lại một bước, vội vàng dùng văn khí đặc hữu của người tu hành Nho môn vận công trừ độc.

Ngô Tuấn khoát tay nói: "Đừng hoảng hốt, độc này sẽ không làm người ta bị thương, chỉ có thể khiến cho mặt người ta biến sắc. Cũng ví dụ như mặt ngươi bây giờ là màu xanh lá, ừm, rất khỏe mạnh!"

Lục Ly có chút co rúm gương mặt hai lần, buồn bực nói: "Sách của Trần phu tử đặt ở đâu, ta là tới đọc sách."

Ngô Tuấn chỉ tay lên trên lầu: "Đặt ở phía đông thư phòng lầu hai, tự mình đi tìm đi."

Lục Ly gật đầu một cái: "Ta vào thời điểm đọc sách cần yên tĩnh, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta."

Ngô Tuấn ồ một tiếng, tiếp theo tiếp tục chuyên tâm mài thuốc bột.

Vào buổi chiều, Tần Nguyệt Nhi tìm hiểu tin tức trở về, nhìn thấy Ngô Tuấn đang nấu cơm, tiến đến trước mặt nhìn, ánh mắt không khỏi ngưng tụ: "Thịt thỏ hôm nay nhiều hơn hai cân."

Ngô Tuấn trợn mắt trừng một cái: "Không hổ là người bắt yêu, chuyện này cũng nhìn ra được. Đây là chuẩn bị cho Lục Ly, ông ta đang đọc sách ở phía trên nửa ngày rồi, hẳn là không bao lâu nữa sẽ đi xuống."

Tần Nguyệt Nhi liếc nhìn lên lầu nói: "Phía trên có một cỗ khí tức hỗn loạn, ông ta là đang nếm thử đột phá. Ta thấy đồ ăn cũng không cần chừa cho ông ta, có thể chút nữa ông ta đột phá thất bại, chết đi."

Ngô Tuấn nghe vậy, không khỏi lộ ra biểu lộ đau răng.

Bình Luận (0)
Comment