Lúc này, cửa phòng trên lầu cọt kẹt một tiếng mở ra, Lục Ly lộ vẻ mặt mỏi mệt đi ra, mở miệng nói: "Ta còn chưa có chết, khiến cho ngươi thất vọng rồi."
Tần Nguyệt Nhi nói: "Không có gì phải thất vọng, nhưng từ biểu hiện của ngươi, xem ra ngươi không thành công?"
Lục Ly thở dài, bước xuống lầu nói: "Ta kẹt ở cảnh giới Đại Nho ba mươi năm, lần này mượn « Yêu Hoa Sen » lập ý, khiến cho bình cảnh có chút buông lỏng, vốn định thừa thế xông lên Thiên Mệnh cảnh, không nghĩ tới vẫn chưa được."
Lục Ly nói, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, nhấp một hớp đại cốt thang, khen: "Hương vị không tệ."
Ngô Tuấn cười bới cho ông ta một bát đồ ăn, nói: "Lục viện trưởng, ta cảm thấy ngươi ăn cơm xong liền tranh thủ thời gian trở về thư viện đi, vạn nhất, ta nói là vạn nhất, nếu như ngươi thật sự đột phá thất bại, chết ở bên trong Nhân Tâm Đường của ta, người ngoài khẳng định sẽ nói ngươi là bị ta chữa chết, ta về sau sẽ không có cách nào kinh doanh."
Lục Ly tức giận liếc hắn một cái, nói: "Vào trước khi không có ngộ ra quyển sách kia, ta là sẽ không rời đi, dù sao chỗ này của ngươi cũng rất rộng rãi, mấy ngày nay ta sẽ ở ngay chỗ này."
Ngô Tuấn lộ vẻ mặt bất mãn nói: "Ta chưa có đồng ý đâu!"
Lục Ly móc ra một thỏi vàng, đặt lên bàn, hỏi Ngô Tuấn: "Bây giờ thì sao?"
"Ở mấy ngày đều được!" Ngô Tuấn cười thu hồi vàng, tâm tình thật tốt nói: "Quyển Thiên Mệnh Thuyết kia quả thật có chút khó hiểu, Lục viện trưởng cứ chậm rãi nghiên cứu, không nên nóng lòng, một ngày ba bữa ta sẽ bao ăn!"
Nhìn thái độ của Ngô Tuấn chuyển biến, Lục Ly híp mắt ừ nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng trêu chọc hắn hai câu, đột nhiên ý thức được nội dung bao hàm bên trong lời nói của Ngô Tuấn, thân thể run lên bần bật, không dám tin nhìn về phía Ngô Tuấn: "Ngươi đã đọc hiểu quyển Thiên Mệnh Thuyết kia rồi?"
Ngô Tuấn hơi nghi hoặc một chút mà nói: "Xem như xem hiểu đi, có vấn đề gì không?"
Lục Ly hít vào một hơi thật sâu, thanh âm có chút run rẩy nói: "Vậy ngươi nói một chút, hạch tâm Thiên Mệnh Thuyết là cái gì?"
Ngô Tuấn nhớ lại một lúc, nói: "Dường như là dùng để điều khiển thiên mệnh, lúc ấy Trần phu tử để cho ta tự học, còn bảo ta viết những lĩnh ngộ của mình vào bút ký, chẳng qua thời gian quá lâu, không nhớ rõ những gì đã viết lúc đó."
Lục Ly dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Ngô Tuấn: "Quyển bút ký kia đặt ở đâu?"
Vào giờ khắc này, ông ta rốt cục cũng hiểu được vì sao sư huynh không thu Ngô Tuấn làm đệ tử ——
Ngay cả « Thiên Mệnh Thuyết » Thánh Nhân để lại đều đã học xong, như vậy mẹ nó còn có cái gì có thể dạy!
Trong thư phòng, nhìn bút ký ghi lại lúc Ngô Tuấn học tập « Thiên Mệnh Thuyết », Lục Ly tê cả da đầu, bất giác rịn ra một thân mồ hôi lạnh.
"Thiên hành hữu thường, ứng chi dĩ trị tắc cát, ứng chi dĩ loạn tắc hung...... tu đạo nhi bất nhị, tắc thiên bất năng họa. cố thủy hạn bất năng sử chi cơ, hàn thử bất năng sử chi tật, yêu quái bất năng sử chi hung..."
Từ khi Nho Thánh thuận ứng thiên mệnh, khai sáng ra phương pháp tu luyện văn khí, nho sinh thiên hạ đều là thuận thiên mà làm, tu thân lập mệnh.
Nhưng Thánh Nhân bản « Thiên Mệnh Thuyết » để lại này, lại trái ngược đạo, nghiên cứu thảo luận về loại tồn tại "Thiên mệnh" này.
Nhóm đệ tử Thánh Nhân đều có sở ngộ, bởi vậy tranh luận không ngớt, Nho môn thậm chí bởi vậy chia ra làm tám phái, trong đó càng là có một ít nho sinh cực đoan thành lập Thiên Mệnh Giáo, trải qua nhiều năm phát triển, biến thành tà ma ngoại đạo.
Nhưng đạo lý Ngô Tuấn lĩnh ngộ từ đó, lại có khác nhau só với tám phái Nho môn, nhìn giống như lại trở thành một cái lưu phái mới...
Mấu chốt nhất là, lấy tầm mắt của ông ta, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra sơ hở bên trong ngôn luận của Ngô Tuấn, hơn nữa còn cảm thấy...cảm thấy lý giải của Ngô Tuấn mới là chính thống!
Nhìn bút ký của Ngô Tuấn, Lục Ly cảm thấy mình muốn tẩu hỏa nhập ma, cưỡng ép ngăn chặn xúc động tiếp tục nghiên cứu, hít vào một hơi thật sâu, cẩn thận nghiêm túc khép sách vở lại.
Gió mát thổi vào bệ cửa sổ, Lục Ly lấy lại tinh thần, liếc nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, phỏng chừng đã đến giờ Tuất.
Dưới lầu bay tới một cỗ mùi thơm kỳ dị, thỉnh thoảng có tiếng củi cháy nổ lốp đốp, đứng dậy nhìn, hoá ra là Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi đang nướng thịt ngoài sân.
"Chừa một ít cho ta!"
Nhìn dáng ăn gió cuốn mây trôi của Tần Nguyệt Nhi, Lục Ly không tự chủ được hô một tiếng.
Mặc dù lấy tu vi của ông ta đã sớm có thể tích cốc không cần ăn, nhưng...ông ta thế nhưng đã trả tiền cơm!
Nhìn thấy ở dưới lời nhắc nhở của mình, Tần Nguyệt Nhi ngược lại càng đẩy nhanh tốc độ ăn, Lục Ly trừng con mắt một cái, nhảy xuống từ cửa sổ, vươn tay cầm một xiên thịt.
Tần Nguyệt Nhi nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, bên trong ánh mắt toát ra một tia xem thường, khiến cho Lục Ly tức giận một trận: "Một thỏi vàng kia của ta chẳng lẽ còn không mua được một bữa ăn khuya?"
Nhìn ông già cáu kỉnh trước mặt, Ngô Tuấn không khỏi cười cười, đưa một miếng xương sườn tới.
Lục Ly lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên mặt Tần Nguyệt Nhi, hừ một tiếng nói: "Bản viện trưởng đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt cùng với tiểu bối ngươi."
Tần Nguyệt Nhi cúi đầu gặm xương sườn, mồm miệng không rõ nói: "Không sai, ngươi chỉ đoạt đồ ăn với hậu bối."
Lục Ly: "..."
Ở bên trong bầu không khí trầm mặc, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng ưng gáy, ba người ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là diều hâu đưa tin của Tần Nguyệt Nhi trở về.