Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 28 - Tránh Tai

Điệp Hương nhíu mày, tìm kiếm tin tức liên quan tới Hồ Lô Sơn ở trong đầu, trên mặt mang theo vẻ cung kính, gật đầu nói: "Kính ngưỡng đã lâu."

Lúc này, một số cô nương nghe nói có người muốn làm phép chiêu hồn, rối rít chạy tới nơi này xem náo nhiệt, vây quanh ở cửa ra vào thấp giọng xì xào bàn tán.

Nhìn người xem đã đến đông đủ, Ngô Tuấn nhìn không chớp mắt, treo một tờ giấy trước bàn hương án, chân đi vòng quanh bàn hương án, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, trong miệng lẩm bẩm nói.

"Bên trên Hồ Lô Sơn có Chân Tiên, mời đến giúp ta câu hồn!"

"Nhất mời thiên địa động, nhị thỉnh Quỷ Thần Kinh, tam thỉnh mao lão đạo, tứ thỉnh Khương thái công, ngũ thỉnh Siêu Nhân Điện Quang, lục thỉnh Tôn Ngộ Không —— "

"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, Thỏ Yêu còn không mau mau hiện hình!"

Ngô Tuấn nói, cầm lấy cốc nước ngậm ở trong miệng, hướng thanh trường kiếm về phía trước, phun một ngụm nước lên tờ giấy.

Hô một tiếng, nước phun ra quét qua cây đàn hương đang cháy, hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực, hung mãnh hướng phía trên giấy đánh tới!

Rất nhanh, ngọn lửa tán đi, ở dưới mọi người nín hơi ngưng thần nhìn chăm chú, trên tờ giấy trắng, thình lình xuất hiện hình ảnh một con Thỏ Yêu!

Con Thỏ Yêu trong tranh tai dài lông trắng, sống động như thật, giống hệt con Thỏ Yêu đã chết trong căn phòng này!

Ở dưới vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, Ngô Tuấn chậm rãi xoay người lại, phun ra một ngụm trọc khí thật dài: "Hô, nghi thức chiêu hồn đã làm xong, hiện tại chỉ chờ thần tiên câu hồn phách Thỏ Yêu đến, liền có thể trực tiếp tra hỏi nó."

Điệp Hương nhẹ nhàng thở ra, nói với Ngô Tuấn: "Đa tạ tiểu...tiểu đạo tướng tương trợ, nếu có thể bắt ra yêu nghiệt giấu ở Túy Hương Lâu, Điệp Hương sẽ có hậu tạ!"

Ngô Tuấn tươi cười nói: "Hương di khách khí, tất cả mọi người lui ra, yên lặng chờ bảy canh giờ qua đi, mọi chuyện sẽ rõ ràng. Nhớ đóng lại tất cả cửa sổ, nếu để cho con mèo con chó đi vào, lấy xương Thỏ Yêu đi, pháp thuật này coi như mất linh."

Điệp Hương gật đầu, tiếp đó phân phó người đi đóng kỹ cửa sổ, lại phái hai vị hộ vệ trấn giữ ở cửa ra vào, tránh gây ra sai sót sai lầm.

Ngô Tuấn thì là được Điệp Hương mời đi xuống lầu, bày một bàn tiệc rượu phong phú ở bên trong đại sảnh, vừa ăn vừa bắt đầu chờ đợi.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Ngô Tuấn hững hờ hỏi: "Hương di, nghe nói ngươi là tới từ Kinh Thành, Kinh Thành hẳn là phồn hoa hơn nơi này nhiều, ngươi làm sao lại chạy đến Kim Hoa Huyện thâm sơn cùng cốc này?"

Điệp Hương nghe vậy khẽ thở dài một hơi: "Kinh Thành tốt thì tốt, nhưng cũng là một nơi thị phi, thế lực khắp nơi ngư long hỗn tạp, không để ý, có khả năng liền chết như thế nào cũng không biết rõ, vẫn là loại địa phương thật yên lặng này càng khiến cho người ta an tâm hơn."

Ngô Tuấn suy tư nói: "Tránh tai?"

Bàn tay mảnh khảnh đang cầm đũa của Điệp Hương khẽ run lên, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Không cần phải nói rõ ràng như thế, tốt xấu cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi."

Ngô Tuấn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Vậy ta liền không nói."

Trên mặt Điệp Hương toát ra một tia thổn thức, nói: "Thật ra, bây giờ nói ra cũng không sao, dù sao thì người mà ta đắc tội trước đây kia, hiện tại đã bị tru cửu tộc."

Tần Nguyệt Nhi bưng canh hạt sen, giơ bát lên trên mặt: "Những năm gần đây, chỉ có một vụ tru cửu tộc, người ngươi đắc tội là tể tướng tiền nhiệm Triệu Hành?"

Điệp Hương gật đầu: "Năm đó con trai Triệu Hành coi trọng ta, muốn cưỡng ép bắt ta đi. Tên khốn đó, nữ nhân bị y bắt đi, không có một ai có thể sống quá nửa tháng. Ta dựa vào quan hệ, lo lắng đề phòng trốn đến Kim Hoa Huyện, sau đó không được mấy tháng, liền truyền đến tin tức một nhà Triệu Hành bị tru cửu tộc."

"Mặc dù nguy cơ đã giải trừ, nhưng ta cũng bị dọa quá sợ hãi, không còn dám trở về."

Tần Nguyệt Nhi nói: "Có thể giúp ngươi đào thoát từ trong tay tể tướng quyền thế ngập trời, thế lực của người mà ngươi tìm đến kia hẳn là cũng không nhỏ."

Điệp Hương cười lắc đầu, giống như nhớ tới thời gian vui vẻ trước kia, che miệng lại cười nói: "Người kia chỉ là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, ngay cả đi thanh lâu cũng đều muốn lấy lại tiền, chớ nói chi là thế lực gì."

Tần Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày, bối rối nói: "Chẳng lẽ là vị Ứng tiên sinh được mọi người xưng tính toán không bỏ sót kia? Nhưng Ứng tiên sinh đã thành danh mấy chục năm, hình như không hợp với người ngươi nói."

Trong mắt Điệp Hương lộ ra một tia bi thương: "Không đề cập tới y, ăn cơm đi."

Tần Nguyệt Nhi gật đầu một cái, cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

Ngô Tuấn có chút lắc đầu, qua nét mặt của Điệp Hương phát giác được, người trong miệng nàng kia có lẽ đã chết...

Sau khi ăn cơm xong, Ngô Tuấn đứng dậy nói: "Ta đi lên lầu nhìn, tránh cho xảy ra sai lầm."

Nói xong liền cất bước lên lầu, đi đến trước cửa phòng mà hộ vệ trông coi.

"Mở cửa ra."

"Rõ!"

Một vị hộ vệ lên tiếng đẩy cửa ra, hương án cùng với thất tinh đèn trong phòng vẫn còn, nhưng...

Khúc xương Thỏ Yêu đặt ở trên hương án kia lại không cánh mà bay!

Điệp Hương cùng đi lên biến sắc, phát ra một tiếng kinh hô: "Ách, xương đâu?"

Ngô Tuấn nhìn nàng một cái, nhếch miệng mỉm cười: "Hẳn là bị người trộm đi, Hương di, gọi tất cả mọi người ra đi."

Điệp Hương lộ ra sắc mặt khó coi gật đầu một cái, vội vàng phái người đi làm, không bao lâu, tất cả cô nương cùng với phục vụ nha hoàn, nô bộc cũng đi xuống đại sảnh dưới lầu, đám người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán về chuyện đang xảy ra.

Nhìn đám người đến đông đủ, Ngô Tuấn cầm kiếm gỗ đào trong tay vỗ vỗ lòng bàn tay, nói: "Ta đã tìm được con yêu quái giấu ở bên trong Túy Hương Lâu kia."

Bình Luận (0)
Comment