Đám người nghe vậy, lập tức ngừng thảo luận, ánh mắt nhìn thẳng về phía Ngô Tuấn, bên trong Túy Hương Lâu yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Sau đó, ở dưới vạn chúng chú mục, Ngô Tuấn vung kiếm gỗ đào trong tay lên, chỉ về hướng một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt: "Chính là ngươi!"
"Mẫu Đơn!"
"Mẫu Đơn là yêu quái!"
Xoạt một cái, người chung quanh trong khoảnh khắc cách xa nữ tử mặc áo vàng kia, nhao nhao lộ ra biểu lộ sợ hãi.
Nữ tử tên là Mẫu Đơn lộ ra biểu lộ bị oan uổng, khóe mắt rơi lệ, nhìn về phía Điệp Hương khóc lóc kể lể: "Hương di, ta không phải là yêu quái!"
Điệp Hương híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nghiêm nghị quát: "Sắp chết đến nơi, còn dám giảo biện!"
Mẫu Đơn thấy Điệp Hương căn bản không nghe nàng giải thích, không khỏi có chút không rõ, tiếp đó cắn răng, nói với Ngô Tuấn: "Đồ dối trá nhà ngươi, ăn không nói có liền nói ta là yêu quái, ngươi có chứng cứ sao?"
"Chứng cứ ở ngay trên mặt ngươi."
Ngô Tuấn mặt mỉm cười, từ bên trong túi bách bảo móc ra một chiếc gương chiếu vào Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn có chút sửng sốt một cái, ngay sau đó, liền từ trong gương thấy được khuôn mặt của mình với hai màu đỏ trắng và đen đỏ lung tung...
Nhìn khuôn mặt biến ảo khó lường của mình, trong lòng Mẫu Đơn không hiểu ra sao.
Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên kịp phản ứng, con ngươi co rụt lại, hóa thành đường thẳng đứng như đồng tử mèo: "Ngươi động tay động chân ở trên xương cốt!"
Ngô Tuấn cười gật đầu: "Không sai, ta bôi Thiên Chu hồng phấn ở trên xương Thỏ Yêu, phàm là người chạm vào nó, làn da đều sẽ đổi màu."
Nói xong lộ ra ánh mắt sắc bén, cao giọng hô: "Tần cô nương, chuẩn bị bắt yêu!"
Không cần hắn hô lên, Tần Nguyệt Nhi đã đâm một kiếm ra, kiếm khí ngưng tụ thành một thanh cự kiếm phá không đâm ra!
"Hừ!" Mẫu Đơn phát ra một tiếng hừ lạnh, vẫy tay một cái, kiếm khí trong nháy mắt liền bị đập tan.
Tần Nguyệt Nhi ngưng tụ ánh mắt, nói: "Khó trách ta không nhìn ra chân thân của ngươi, hoá ra là đã vượt qua hóa hình lôi kiếp!"
Trong con ngươi Mẫu Đơn lóe lên một tia sáng xanh lục, lộ ra biểu lộ âm lãnh nói: "Lúc đầu ta ở đây cũng rất tốt, tối đa cũng chỉ khẽ hấp dương khí của những nam nhân xấu xa kia, kẻ rách việc như ngươi, khiến cho lão nương ta rất không thoải mái!"
Trong khi nói chuyện, thân ảnh của Mẫu Đơn bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện một lần nữa, đã đi tới trước người Tần Nguyệt Nhi, cào về phía mặt của nàng.
Tần Nguyệt Nhi nghiêng người tránh đi, cổ tay chuyển một cái, giơ kiếm quét ra.
Một đạo kiếm khí chém trúng Mẫu Đơn, nhưng lại là ảo ảnh, tiếp đó Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên phát giác được nguy hiểm, toàn thân căng cứng, giẫm chân nhảy lên cao hơn ba trượng.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Mẫu Đơn giáng xuống từ trên trời, đáp xuống nơi mà Tần Nguyệt Nhi đã đứng trước đó, oanh một tiếng, một cước đạp ra một hố sâu tràn đầy kẽ nứt!
Tần Nguyệt Nhi rút kiếm nghênh tiếp, hô đối với bọn người Ngô Tuấn: "Đi!"
Ngô Tuấn hít vào một hơi, vội vàng nói với mọi người: "Chạy mau!"
Thanh âm vang lên, đám người lúc này mới lấy lại tinh thần từ bên trong kinh hãi, hoảng sợ thét chói tai, chạy nhanh về phía cửa.
Một lát sau, Ngô Tuấn đi theo các cô nương Túy Hương Lâu cùng nhau chạy ra khỏi Túy Hương Lâu, nhìn vào trong lầu, hai đạo thân hình xuyên tới xuyên lui, những nơi đi qua thanh âm ầm ầm vang lên không dứt, toàn bộ Túy Hương Lâu không ngừng sụp đổ, trong khoảnh khắc liền trở nên lung lay muốn đổ.
Sau khi thấy tất cả mọi người rút, Ngô Tuấn nói với Điệp Hương: "Nhanh đi Nhân Tâm Đường tìm Lục Ly!"
Điệp Hương cuống quít gật đầu, phân phó một vị hộ vệ đi gọi viện binh.
Ngô Tuấn thì là ngồi ở ghế trước Túy Hương Lâu, móc ra một đống bình bình lọ lọ bắt đầu suy tư.
"Đôi mắt của Mẫu Đơn là con ngươi thẳng đứng...có lẽ là Rắn Yêu hoặc là Mèo Yêu. Rắn còn dễ nói, nếu như là mèo...cho ả một ít cỏ mèo?"
"Không đúng, cỏ mèo sẽ chỉ làm cho ả hưng phấn hơn—— "
Ngô Tuấn lắc đầu xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, bỏ mặc mọi việc, bôi một ít bột thuốc lên thanh kiếm gỗ đào, đứng dậy nèm vào bên trong Túy Hương Lâu!
"Tần cô nương, tiếp kiếm!"
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, kiếm gỗ đào nhẹ nhàng bay vào cửa phòng, một đạo thân ảnh màu vàng nhạt bắt lấy chuôi kiếm, phát ra một tràng tiếng cười duyên như chuông bạc: "Ha ha ha, kiếm đã bị ta cướp được!"
Tần Nguyệt Nhi lộ ra sắc mặt khó coi nói: "Cướp được thì sao, ngươi biết dùng kiếm sao?"
Mẫu Đơn vung một đường hoa kiếm, cười đắc ý nói: "Có biết đôi chút!"
Tiếng nói rơi xuống đất, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong tay truyền đến cảm giác tê rần, lập tức biến sắc, buông tay ném kiếm gỗ đào ra ngoài, nén giận đứng ở cửa quát: "Làm sao trên chuôi kiếm cũng có độc!"
Ngô Tuấn lộ ra vẻ mặt áy náy nói: "Thực xin lỗi, nhất thời bất cẩn. Nếu không người đi qua đây, ta giải độc giúp cho ngươi?"
Mẫu Đơn cắn răng nói: "Ngươi đang đùa bỡn ta sao!"
Nói xong bỗng nhiên đánh ra ngoài cửa.
Lúc này, một đạo kiếm ý kinh thiên giáng xuống từ trên trời, giáng lâm lên trên người Tần Nguyệt Nhi.
Theo một kiếm của nàng đâm ra, oanh một tiếng, vô số khí kiếm chảy ra từ trong kiếm của nàng, như mưa giông gió bão ập vào Mẫu Đơn!
"Hự!" Đối mặt với kiếm khí đầy trời rơi xuống, Mẫu Đơn tránh cũng không thể tránh, phát ta một tiếng rên, linh hồn giống như xuất khiếu để lại thể xác ngay tại chỗ, phân ra một đạo hư ảnh vọt về phía Ngô Tuấn.
Ở dưới kiếm khí đầy trời công kích đến, thân thể của Mẫu Đơn hóa thành một cái đuôi màu trắng, rơi xuống trên mặt đất.
Hư ảnh ngưng thực, trong chớp mắt đi tới trước người Ngô Tuấn, tay phải nắm thành trảo, trảo về phía ngực của Ngô Tuấn!