Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 3 - Chuyện Kỳ Quái

Vào thời điểm đang nghi ngờ, một mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mặt, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Ngô Tuấn đã múc đầy một bát thịt hổ rồi mỉm cười đưa cho nàng.

"Tạ ơn." Tần Nguyệt Nhi cảm nhận được thiện ý của hắn, đưa tay nhận lấy bát.

Nàng gắp một miếng thịt hổ đưa vào miệng, thịt hổ béo ngậy nhưng không ngấy, ở dưới sự phụ trợ của năm loại gia vị, mùi thơm nguyên thuỷ của thịt hổ càng thêm đậm đà và nổi bật, sáu loại mùi thơm hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, khiến cho nàng đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được.

Lại kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng, một cỗ nguyên khí nồng đậm lấp đầy khoang miệng, nhanh chóng tiến vào đan điền dọc theo kinh mạch khiến cho nàng càng thêm hài lòng.

Không nghĩ tới con Hổ Yêu này tuy hung ác, tàn bạo, xấu xí, nhưng lại ăn rất ngon!

Tần Nguyệt Nhi khẽ nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ như thế.

Khi đang thưởng thức món thịt hổ ngũ vị thơm ngon, đột nhiên, Ngô Tuấn thình lình phát ra một tiếng kinh hô, đánh thức nàng.

"Ồ...Tần cô nương bị thương sao!"

Tần Nguyệt Nhi nhìn về phía cổ tay mình, phía trên có một vết sẹo hở da thịt vô cùng dễ thấy, là vết sẹo vô tình để lại trong trận chiến với Hổ Yêu trước đó.

"Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

"Như vậy sao được, để ta xử lý cho cô nương."

Ngô Tuấn lộ ra biểu lộ ân cần, trong khi nói chuyện đã nhanh chóng mở hòm thuốc, lấy kim và chỉ ra để khâu.

"Ngươi định dùng nó để khâu vết thương cho ta?"

Tần Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm hàn quang lấp lóe trong tay Ngô Tuấn, là một cây kim dày gần bằng ngón út, da đầu đột nhiên tê rần.

Lúc bình thường, coi như bị đao kiếm quẹt làm bị thương, nàng cũng không nháy mắt.

Thế nhưng cây kim trước mắt này...rõ ràng không phải dùng cho con người!

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp đảm của Tần Nguyệt Nhi, Ngô Tuấn cười chuyên nghiệp trấn an: "Trước giờ cô nương chưa từng khâu vết thương đúng không, thật ra thì không có gì phải lo lắng cả, cái gì cũng có lần đầu tiên, ta cũng là lần đầu tiên khâu vết thương cho người ta."

"? ? ?"

Con ngươi của Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên co rút lại, nàng liếc mắt nhìn bộ da hổ và xương hổ đặt ngay ngắn bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hiểu ra.

Vị lang trung này...không phải là bác sỹ thú y đó chứ? !

Nhìn thấy cây kim thép càng ngày càng gần mình, Tần Nguyệt Nhi toát mồ hôi lạnh, không chần chờ nữa, cầm bát đũa hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, trong nháy mắt biến mất trong sân. Chỉ để lại Ngô Tuấn vẫn giữ tư thế cầm kim châm, nhìn cánh cửa với ánh mắt u oán...

"Nên tiêm thuốc mê cho nàng ta trước."

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống Chu Tước Nhai, Ngô Tuấn đẩy cửa y quán như thường lệ, bước ra với một chậu đồng cùng với đôi mắt ngái ngủ, vung tay hắt nước lên con đường lát đá xanh ở trước cửa.

Ngáp dài một cái, vào thời điểm đang muốn quay lại, thì đột nhiên một bóng người đỏ rực đập vào mắt hắn.

Đó là một cô nương mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo ngắn đen đỏ của người bắt yêu, mũi cao, miệng nhỏ, đôi mắt sáng như biết nói, khiến người ta khi nhìn thấy đều không muốn nhìn đi chỗ khác, hai đầu lông mi còn lộ ra một cỗ khí khái hào hùng, hoá ra là người bắt yêu Tần Nguyệt Nhi gặp phải ngày hôm qua.

Ngô Tuấn lập tức lấy lại tinh thần, trên mặt lộ vẻ hưng phấn nói: "Tần cô nương đến rồi sao, thương thế của ngươi không thể kéo dài được nữa, mau vào đi, ta sẽ chữa trị cho ngươi!"

"Ah..." Thân hình của Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên dừng lại, một lát sau mới nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ôm quyền nói: "Đa tạ Ngô đại phu đã lo lắng, thương thế của ta đã khỏi bảy tám phần."

Nói xong để lộ ra cánh tay bị thương, vết thương bị Hổ Yêu gây ra đã lành lại như kỳ tích, chỉ để lại một vết hằn nhàn nhạt, giống như không bao lâu nữa liền sẽ biến mất.

Thấy nàng thực sự đã khỏi, cảm xúc đang dâng trào của Ngô Tuấn đột nhiên giảm xuống: "Ồ, vậy thì xin chúc mừng."

Nhìn bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của Ngô Tuấn, Tần Nguyệt Nhi cũng không đành lòng, nói: "Ngày hôm qua ta vội vàng rời đi, mang theo cả bát đũa của ngươi, hôm nay đặc biệt đến đây để trả lại cho nguyên chủ."

Nói xong móc ra một bộ bát đũa đẹp đẽ từ bên trong túi bách bảo, bên trên bát sứ tráng men màu trắng, vẽ một chú tiểu đang đứng trên đỉnh núi.

Ngô Tuấn tiếp nhận bát đũa, nhìn thoáng qua Tần Nguyệt Nhi, không khỏi ngáp nhẹ một cái: "Tối hôm qua cô nương qua đêm ở ngoài thành?"

Tần Nguyệt Nhi sững sờ: "Làm sao ngươi biết?"

Ngô Tuấn nhàn nhạt cười nói: "Đất trắng ở đế giày của ngươi là dùng để làm đồ sứ, chỉ có ở Bạch Vân Sơn ngoài thành mới có, hơn nữa trên quần áo còn dính lá cây và hạt sương, rõ ràng là mới trở về từ trên núi."

Tần Nguyệt Nhi dùng một loại ánh mắt kinh ngạc một lần nữa dò xét Ngô Tuấn, giống như bị kinh ngạc trước sức quan sát nhạy bén của hắn, hơi hơi dừng một chút nói: "Tối hôm qua ta đúng là qua đêm ngoài thành, hơn nữa còn gặp phải một chuyện kỳ quái..."

"Chuyện kỳ quái gì, vào trong nhà nói chuyện đi."

Ngô Tuấn mời Tần Nguyệt Nhi tiến vào y quán, rót hai cốc nước, sau đó lắng nghe nàng kể chuyện.

Tần Nguyệt Nhi lần này đến Kim Hoa Huyện, là vì điều tra tung tích của một đầu đại yêu.

Hôm qua sau khi chia tay với Ngô Tuấn, Tần Nguyệt Nhi liền tiến vào trong núi lục soát, nhưng thẳng đến chạng vạng tối cũng không có thu hoạch gì, thấy trời đã khuya, đi tìm một ngôi chùa để qua đêm.

Hoàn cảnh trong chùa yên tĩnh, ngoài một lão hoà thượng, còn có hai vị thư sinh đến từ nơi khác, nhìn trúng hoàn cảnh yên tĩnh của ngôi chùa, đặc biệt tới đây ở nhờ, chuyên tâm đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi.

Bình Luận (0)
Comment