Lúc ban đầu, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng đến sau nửa đêm, nàng đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng thét chói tai.
Đi ra ngoài kiểm tra cũng không có gì bất thường, sau khi hỏi thăm một phen, lão hòa thượng cùng với hai vị thư sinh thậm chí ngay cả tiếng thét chói tai cũng không có nghe được, khiến cho nàng vô cùng hoang mang.
Nàng mới tới Kim Hoa Huyện, chưa quen với cuộc sống nơi đây, ngay cả người nói chuyện cũng không có, Ngô Tuấn là người duy nhất mà nàng biết tên, sau khi nhìn thấy hắn, mới thổ lộ ra sự buồn bực trong lòng.
"Ba người kia cũng rất bình thường, cũng không có dấu hiệu bị yêu tà phụ thể, có lẽ là do ta nghe lầm..."
Tần Nguyệt Nhi khẽ thở dài sau khi nói, cảm thấy có lẽ là mình quá căng thẳng vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.
"Không, ta không nghĩ đây là vấn đề của ngươi, chuyện này xác thực có gì đó quái lạ..."
Ngô Tuấn dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn Tần Nguyệt Nhi, bên trong thanh âm mang theo một tia run rẩy.
Trong lời kể của Tần Nguyệt Nhi, lão hòa thượng phật pháp cao thâm, làm người hiền lành, hai vị thư sinh đọc đủ thứ thi thư, nho nhã lễ độ, mọi thứ trong ngôi chùa phảng phất như cũng rất bình thường...
Tuy nhiên, theo quan điểm của Ngô Tuấn, đây vừa vặn là nơi bất thường nhất, bởi vì trong trí nhớ của hắn —— ngoài thành không có bất cứ ngôi chùa nào cả!
Sau khi nói sự tình này cho Tần Nguyệt Nhi, hai người trầm mặc một lúc, biểu lộ cũng có chút mất tự nhiên.
Một lát sau, Tần Nguyệt Nhi lộ ra sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi xác định ngoài thành không có ngôi chùa nào sao?"
Ngô Tuấn chắc chắn gật đầu: "Ta chắc chắn, nếu như ngôi chùa kia là mới xây, vậy coi như ta không nói."
Tần Nguyệt Nhi nhớ lại bộ dáng ngôi chùa, khẽ lắc đầu: "Ngôi chùa đó trông như đã được xây nhiều năm rồi, không thể nào là mới xây dựng gần đây. Không nghĩ tới lại có quái sự như thế, thừa dịp bây giờ là ban ngày, ta lại đi một chuyến dò xét rõ ràng."
Trên mặt Ngô Tuấn lộ ra vẻ ân cần, ôm quyền nói: "Tần cô nương, hãy thật cẩn thận!"
Tần Nguyệt Nhi cũng không có đứng dậy, mà là bình tĩnh nhìn Ngô Tuấn nói: "Ngươi đi cùng với ta đi, ta...không biết đường."
Ngô Tuấn: "..."
Ở dưới mặt trời chói chang, Tần Nguyệt Nhi nhàn nhã đi bộ ra khỏi thành, đi theo bên cạnh là Ngô Tuấn với mấy phần oán khí trên mặt.
Hắn cũng không sợ gặp phải yêu quái, dù sao Tần Nguyệt Nhi cũng là mãnh nhân có thể đơn đả độc đấu với Hổ Yêu, bảo hộ hắn cũng không thành vấn đề, chủ yếu là...chủ yếu là sẽ chậm trễ việc chữa bệnh!
Ngộ nhỡ đợi lát nữa có người đến khám bệnh, nhìn thấy hắn không ở y quán, chẳng phải là làm trễ nải đại sự!
Mắt thấy Bạch Vân Sơn càng ngày càng gần, Ngô Tuấn không nhịn được phàn nàn nói: "Ngươi ngay cả bản đồ cũng không xem, đến tột cùng là làm sao tìm được Kim Hoa Huyện? Ta phải nói trước, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta sẽ đi đến Hoàng Thành Ti cáo trạng ngươi."
Đương nhiên là đuổi theo Hổ Yêu đánh bậy đánh bạ đi tới đây...
Tần Nguyệt Nhi trả lời nghi vấn của Ngô Tuấn ở trong lòng, thoáng có chút lúng túng chuyển hướng cái đề tài này: "Nói đến cáo trạng, Hoàng Thành Ti mặc dù có thể cáo trạng người bắt yêu, nhưng nếu như là thương tổn bách tính ở trong lúc thi hành công vụ, bình thường sẽ không có ai quản."
"Nhiệm vụ hàng đầu của người bắt yêu chúng ta là chém giết yêu tà, mà không phải bảo hộ bách tính. Trừ phi ngươi có thể sửa chữa pháp lệnh, viết bảo hộ bách tính ở phía trước nhất, nếu không người bắt yêu vĩnh viễn đều phải ưu tiên chém giết yêu tà trước, đây là thiết luật của chúng ta."
Trên trán Ngô Tuấn nổi lên một dấu chấm hỏi, khó hiểu nói: "Pháp lệnh của các ngươi cũng quá kì quái, đây căn bản là lẫn lộn đầu đuôi rồi?"
Tần Nguyệt Nhi khe khẽ thở dài: "Đây là điều mà các tiền bối rút ra từ xương máu, nếu như không thể hạ quyết tâm, yêu quái chỉ cần bắt người làm con tin, chúng ta liền sẽ thúc thủ vô sách. Một khi để bọn chúng đào thoát, sẽ chỉ hại chết càng nhiều người."
Ngô Tuấn ngẩn người một lúc, trong lòng đột nhiên máy động, trừng to mắt hỏi: "Nếu như, ta nói là nếu như, nếu lát nữa ta bị yêu quái bắt cóc, ngươi sẽ không từ bỏ ta đó chứ?"
"Sẽ không." Tần Nguyệt Nhi dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía hắn, khiến cho Ngô Tuấn có chút nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền nghe Tần Nguyệt Nhi tiếp tục nói: "Ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái, để cho ngươi khỏi bị yêu quái tra tấn, dù sao ngươi cũng là vị bằng hữu đầu tiên ta kết giao sau khi đi vào Kim Hoa Huyện."
"! ! !"
Ngô Tuấn ngừng bước, ánh mắt không khỏi nhìn xung quanh, tìm kiếm lối thoát tốt nhất.
Tần Nguyệt Nhi cũng ngừng lại, trấn an hắn: "Đừng lo lắng, đây là lựa chọn xấu nhất vào lúc vạn bất đắc dĩ, ngươi có thể nghĩ về hướng tốt. Là bằng hữu, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay yêu tà, ta xin thề nhân danh cha ta."
Ngô Tuấn nghiến răng nghiến lợi một hồi: "Ồ, hoá ra chúng ta đã là bằng hữu rồi, nhưng làm bằng hữu với một người bắt yêu ưu tú như ngươi, ta thật muốn cảm tạ mười tám đời tổ tông của ngươi..."
Lông mày của Tần Nguyệt Nhi nhíu lại, lộ ra một nụ cười hiếm thấy: "Được, chờ sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi từ đường tổ tông dâng hương cho bọn họ."
"..."
Ngô Tuấn nhất thời nghẹn họng, nhìn Tần Nguyệt Nhi cười tươi như hoa trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác bất lực.
Bất luận nhìn thế nào, cô gái này cũng trông không được thông minh cho lắm...
Hắn không nghi ngờ gì về việc Tần Nguyệt Nhi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, nhưng trong tình huống chuyện ngoài ý muốn nổi lên, trông cậy vào nàng cứu mạng, chỉ sợ là có chút không đáng tin cậy?