Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 5 - Lão Hòa Thượng

Sau khi trầm mặc một lát, Ngô Tuấn cảm thấy mình cần phải bổ sung thêm một lớp bảo hiểm, lặng lẽ mở túi bách bảo mang theo, lấy ra mê hồn tán, ngủ không tỉnh, hạc đỉnh hồng, ruột thủng bụng nát phấn, hàm tiếu bán bộ điên, kim bình....

Sau khi vẩy trên trăm loại độc dược lên người, Ngô Tuấn cuối cùng cũng tìm về được cảm giác an toàn, buộc lại túi bách bảo một lần nữa, thở phào một hơi.

Lúc này, Tần Nguyệt Nhi đã tránh né thật xa, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, há hốc mồm khiếp sợ nói không ra lời.

Phát giác được Tần Nguyệt Nhi kinh ngạc, Ngô Tuấn có chút dừng lại, nở một nụ cười ấm áp với nàng: "Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Làm một vị y sư, mang theo một ít độc dược bên người không phải hợp lý sao?"

Cũng không lâu lắm, Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi cùng nhau đến trước cửa chùa.

Tần Nguyệt Nhi từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách ba bốn mét với Ngô Tuấn, đồng thời luôn để ý đến sự thay đổi của hướng gió, đối mặt với Ngô Tuấn, có vẻ nàng còn muốn cẩn thận hơn so với đối mặt với ngôi chùa quỷ dị trước mắt, sợ rằng độc được sẽ bay về phía nàng nếu như nàng không cẩn thận.

Ngô Tuấn thì là nhìn ngôi chùa trước mặt với vẻ cảnh giác.

Ngôi chùa trông rất bình thường và không có gì bất thường, lớp sơn mài đỏ trên bức tường xung quanh đã bị bong tróc, trông có vẻ đã tồn tại vài năm rồi, trên cổng chùa treo một tấm bảng bị vỡ, mơ hồ có thể thấy được ba chữ to "Di Đà Tự".

Ngô Tuấn vô cùng xác định, trước đây ở nơi này hoàn toàn không có ngôi chùa nào, nhìn ngôi chùa quỷ dị xuất hiện trước mắt này, hắn bất giác nhướng mày.

Tần Nguyệt Nhi là người bắt yêu, huyễn thuật bình thường căn bản không thể gạt được con mắt của nàng, bởi vậy ngôi chùa này tám thành là tồn tại chân thật.

Chẳng lẽ lại là chùa miếu thành tinh, thấy nơi này non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, đặc biệt chạy tới nơi này định cư?

Điều này cũng không quá có khả năng...

Vào thời điểm đang trăm mối vẫn không có cách giải, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên đi đến từ dưới núi, bóng người vụt nhanh, giống như một con vượn trắng khéo léo, bay lượn tự do trong núi rừng.

Nhìn kỹ càng, hóa ra là một lão hoà thượng mặc áo cà sa trắng, trong tay cầm hai thùng nước, như giẫm trên đất bằng chạy về phía ngôi chùa.

Nhìn thấy lão hòa thượng linh hoạt này, Ngô Tuấn lập tức nheo mắt lại, lộ ra biểu lộ như đang đối mặt với đại địch: "Lão hòa thượng này bước đi như bay, hít thở lại vẫn như bình thường, nhất định là yêu nghiệt thâu thiên hoán nhật, vàng thau lẫn lộn!"

"Ta liếc mắt liền nhìn ra lão không là phải người, Tần cô nương, chuẩn bị bắt yêu!"

Tần Nguyệt Nhi lộ ra sắc mặt cổ quái nhìn về phía Ngô Tuấn: "Chớ khẩn trương, lão là cao tăng đi ra từ Liên Hoa Tự thánh địa Phật môn, công pháp tu luyện là Phật môn chính tông...hơn nữa con người và yêu quái có khác biệt, ở dưới tình huống bình thường ta còn có thể phân biệt rõ ràng."

Ngô Tuấn sau khi nghe nàng giải thích vẫn không thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm lão hòa thượng nói: "Coi như lão không phải yêu quái, cũng khẳng định không phải hòa thượng đứng đắn gì."

Hòa thượng đứng đắn ai lại tu luyện công pháp chứ!

Hoà thượng trên tivi, đều là một lời không hợp liền móc súng máy ra bắn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, lão hòa thượng đã xách theo thùng nước đi tới trước cửa ngôi chùa, thấy Tần Nguyệt Nhi đi mà quay lại, còn có một thiếu niên ôm địch ý đối với mình, không khỏi nghi ngờ ngừng lại bước chân.

"A Di Đà Phật, nữ thí chủ ngươi không phải đã vào thành sao, sao lại trở về rồi?"

Tần Nguyệt Nhi cũng không nói nhảm, lộ ra thần sắc nghiêm nghị lấy lệnh bài ra đặt ở trước người: "Ta là người bắt yêu Hoàng Thành Ti Tần Nguyệt Nhi, nơi đây có yêu tà quấy phá, làm phiền lão phương trượng gọi hai vị thư sinh ở nhờ trong chùa đi ra cùng nhau đáp lời!"

Lão hòa thượng đầu tiên là ngẩn người, lập tức miệng tụng phật hiệu nói: "A Di Đà Phật, đại khảo sắp đến, hai vị công tử kia sợ hãi bỏ lỡ kỳ thi, vào sau khi nữ thí chủ đi không lâu liền rời đi. Sao vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ là yêu tà?"

"Trùng hợp như vậy..." Tần Nguyệt Nhi dùng ánh mắt sáng rực nhìn thẳng lão hòa thượng, hỏi: "Lão phương trượng, ngươi là tới ngôi chùa này khi nào?"

Lão hòa thượng đáp: "Bần tăng là nửa tháng trước đi dạo đến đây, trong lúc vô tình phát hiện ra ngôi chùa này, thấy hoàn cảnh nơi đây yên tĩnh, lại không có người quản lý, thế là liền ở lại đây lâu dài. Chuyện này có gì không ổn sao?"

"Nào chỉ là không ổn, theo lời nói của dân chúng địa phương, nơi đây cho tới bây giờ cũng đều không có Di Đà Tự gì! Lão phương trượng ngươi ở nửa tháng trong một ngôi chùa căn bản không tồn tại, chẳng lẽ không có phát hiện ra chỗ nào không đúng sao?"

Tần Nguyệt Nhi cố ý nói tình hình thực tế đối với lão hòa thượng, cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa của lão hòa thượng, giống như muốn từ đó nhìn ra được điều gì đó.

"A Di Đà Phật!" Lão hòa thượng đầu tiên là giật mình, sau đó liền chắp tay trước ngực, bắt đầu thành tâm cầu nguyện: "Ngã phật từ bi, thương hại đệ tử cơ khổ, ban thưởng pháp tự cung cấp cho đệ tử cư trú, đệ tử ngày sau ổn thỏa toàn tâm phụng dưỡng, là Phật Tổ tái tạo kim thân, nam mô a di đà phật."

Nói xong liền tụng niệm kinh văn.

Nhìn lão hòa thượng nhắm mắt niệm kinh trước mắt, Tần Nguyệt Nhi cau mày, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ, nói với Ngô Tuấn: "Đi vào xem."

Lão hòa thượng đột nhiên ngừng niệm kinh, mang theo vẻ bất mãn tiến lên một bước: "Phật Tổ ban thưởng pháp tự, vì sao lại có yêu tà ẩn thân? Hai vị thí chủ vẫn là mời trở về đi, chớ có khinh nhờn ngã phật."

Bình Luận (0)
Comment