"Ồ? Lão phương trượng muốn ngăn cản ta chấp hành công vụ?"
Tần Nguyệt Nhi hơi híp tròng mắt, trên người tản mát ra một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ, lão hòa thượng giống như nhận định ngôi chùa này là Phật Tổ hiển linh, ngăn ở cửa ra vào một bước cũng không nhường, bầu không khí trước ngôi chùa lập tức trở nên khẩn trương.
Ngô Tuấn thấy thế, vội vàng tiến lên nói lời hoà giải: "Lão phương trượng nói rất có lý, nếu không chúng ta vẫn là chớ đi vào, vạn nhất ngôi chùa này là do yêu quái biến thành, chúng ta chẳng phải là tự mình đi vào trong bụng của nó? Không bằng nhóm lửa đốt sạch nó đi, sạch sẽ lại an toàn!"
Lão hòa thượng bỗng nhiên trừng to mắt: "Không thể, tuyệt đối không thể! Trong chùa thờ phụng kim thân Phật Tổ, đốt đi thế nhưng là bất kính to lớn! Toàn bộ người xuất gia trong thiên hạ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Nghe được lời nói có phần uy hiếp của lão hòa thượng, Ngô Tuấn dùng một loại ánh mắt đạm mạc nhìn về phía lão, thăm thẳm mở miệng nói: "Ai có thể chứng minh là chúng ta phóng hoả chứ, ở chỗ rừng núi hoang dã này, coi như lão phương trượng ngoài ý muốn táng thân trong biển lửa cũng sẽ không có ai biết rõ."
Lão hòa thượng bị dọa đến lui lại hai bước, khó có thể tin nhìn về phía Ngô Tuấn mới mở miệng liền muốn giết người phóng hỏa.
Người bắt yêu hiện tại...làm việc táo tợn như thế?
Mắt nhìn lão hòa thượng ngây người như phỗng, Tần Nguyệt Nhi chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm ra, nói với Ngô Tuấn: "Mặc dù là ý kiến hay, nhưng không phù hợp quy củ, vẫn là điều tra rõ ràng trước rồi nói sau."
Nói xong nàng cất bước đi vào ngôi chùa, lão hòa thượng trong khi kinh ngạc cũng đều quên ngăn cản.
Ngô Tuấn đi theo Tần Nguyệt Nhi, vừa đi vừa cười nói: "Mọi người luôn luôn ưa thích thoả hiệp, thí dụ như ngươi nói căn phòng này quá tối, cần mở một cái cửa sổ ở chỗ này, bọn hắn sẽ nhất định không cho phép. Nhưng nếu như ngươi muốn huỷ nóc nhà, bọn hắn liền sẽ nguyện ý mở cửa sổ. Ừm, lời này là do một vị tiên sinh họ Lỗ nói."
Tần Nguyệt Nhi tán đồng sâu sắc gật đầu một cái: "Đúng vậy, vị tiên sinh này có đại trí tuệ."
Lão hòa thượng lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi bị Ngô Tuấn hù dọa, thấy ván đã đóng thuyền, cũng không tiện lại đuổi người, trong lòng tràn đầy buồn bực tiến vào đại điện, đứng ở một bên.
"Đây là pháp tự Phật Tổ ban thưởng, bần tăng không tin có yêu tà dám can đảm đến xâm phạm. Hai vị thí chủ xin cứ tự nhiên đi, nếu như không tìm thấy cái gọi là yêu tà, mời đi phật tiền cắm nén nhang, cầu Phật Tổ tha tội cho các ngươi."
Ngô Tuấn đảo mắt, lười nhác tranh luận với lão, sau đó liền cẩn thận quan sát Phật điện.
Phật điện không lớn, phía trước có tượng Phật cao lớn chiếm nửa gian phòng, phía sau Phật điện có bốn gian phòng, có vẻ hơi chật chội.
Bốn gian phòng cũng đều mở rộng cửa, nhìn thoáng qua cũng không có chút che lấp nào, hoàn toàn không thể cung cấp chỗ ẩn thân.
Ngô Tuấn đi theo Tần Nguyệt Nhi tìm khắp cả ngôi chùa, cuối cùng không thu hoạch được gì trở về bên trong Phật điện.
Nhìn lão hòa thượng lộ vẻ mặt đắc ý, Tần Nguyệt Nhi cau mày, mất nữa ngày cũng không tìm ra manh mối gì, thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi năng lực phá án của mình.
Vào thời khắc đang hoang mang, một thanh âm yếu ớt đột nhiên vang lên, đứt quãng bay vào trong tai của nàng.
"Cứu ta...cứu ta..."
Thân thể của Tần Nguyệt Nhi chấn động, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang.
Nàng quay mặt nhìn hai người bên cạnh, trên mặt lão hòa thượng lộ vẻ đắc ý, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy.
Ngô Tuấn ở một bên lại là sắc mặt đại biến, lặng lẽ lùi lại hai bước về phía cửa ra vào.
Ánh mắt của Tần Nguyệt Nhi càng thêm sáng ngời, bên trong thanh âm mang theo vẻ kích động hỏi: "Ngươi cũng nghe thấy tiếng cầu cứu?"
"Ừm." Ngô Tuấn lộ ra sắc mặt khó coi gật đầu.
Hắn đâu chỉ nghe thấy được tiếng cầu cứu, hơn nữa còn nghe được chủ nhân của thanh âm này, chính là Hổ Yêu bị hắn nấu trước đó!
Nhưng Hổ Yêu không phải đã chết rồi sao?
Chẳng lẽ lại là nó sau khi chết âm hồn bất tán...chạy đến gây rắc rối cho chình mình?
Đối mặt với Hổ Yêu nghi ngờ là chạy đến gây rắc rối cho mình, Ngô Tuấn có chút giận không chỗ phát tiết.
Uổng công hắn tận lực chữa trị cho Hổ Yêu khi nó còn sống, vào sau khi nó chết còn cẩn thận tẩm gia vị, để cho nó phát huy ra giá trị sau cùng.
Nhưng con Hổ Yêu này không chỉ riêng không cảm ơn, lại còn âm hồn bất tán chạy tới gây rắc rối cho mình, đây không phải là ức hiếp người thành thật sao?
Ngô Tuấn thật sự là càng nghĩ càng giận, vô cùng buồn bực thốt ra một câu: "Hổ Yêu ghê tởm!"
"Hổ Yêu?" Tần Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn về phía Ngô Tuấn, chờ đợi hắn giải thích.
Ngô Tuấn lộ ra sắc mặt âm trầm gật đầu: "Tuyệt đối là con Hổ Yêu ngày hôm qua, y sư chúng ta xem bệnh coi trọng bốn loại nghe nhìn hỏi sờ, trong đó nghe chính là nghe âm thanh. Cho dù là một con dế kêu ở trước mặt ta một tiếng, về sau lại nghe nó kêu, ta cũng tuyệt đối nhận ra được."
Tần Nguyệt Nhi hơi nhớ lại một chút, nghi ngờ vốn còn tồn tại trong lòng trong nháy mắt cởi ra.
Hôm qua vào thời điểm nàng chạy đến, hồn phách của Hổ Yêu cùng với ma cọp vồ đều đã không thấy, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng là hồn phi phách tán, nhưng hiện tại xem ra, những hồn phách này có thể là bị một cỗ lực lượng thần bí dẫn dắt đến ngôi chùa quỷ dị này.
Chỉ là...vì sao chỉ có nàng cùng với Ngô Tuấn có thể nghe được thanh âm của Hổ Yêu?
Tần Nguyệt Nhi lấy ra viên yêu đan ảm đạm vô quang của Hổ Yêu kia, bên trong vẫn còn tồn tại một tia yêu lực Hổ Yêu, đây có lẽ là nguyên nhân khiến nàng có thể nghe được thanh âm của Hổ Yêu.