Như vậy Ngô Tuấn thì sao?
Bởi vì Hổ Yêu cuối cùng là chết ở trong tay hắn?
Tần Nguyệt Nhi sau khi suy tư một lát, xua tan những chuyện vụn vặt không đáng kể này trong đầu, bên trong thanh âm mang theo vẻ mong đợi hỏi: "Ngươi có thể nghe ra nó ẩn giấu ở đâu không?"
Ngô Tuấn không nói gì, xoay người lại, đối mặt với bức tượng Phật to lớn bên trong Phật điện.
Tần Nguyệt Nhi lập tức hiểu được, híp hai mắt lại, tay phải đè lên chuôi kiếm ở thắt lưng.
Sắc mặt của lão hòa thượng đại biến trong nháy mắt, bước ra một bước ngăn ở trước người nàng: "Nữ thí chủ, chớ có xúc động! Kim thân ngã phật có Phật pháp bảo vệ, yêu tà tuyệt không có khả năng ẩn thân trong đó."
Tần Nguyệt Nhi nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão hòa thượng: "Chưa hẳn, 50 trước, ở Giang Chiết liền từng xuất hiện một đầu đại yêu tu luyện công pháp Phật môn."
Sắc mặt của lão hòa thượng hơi đổi một chút, dựng thẳng lòng bàn tay làm phật lễ: "Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, nếu như yêu có thể một lòng hướng thiện, ngã phật tự nhiên sẽ tiếp dẫn bọn chúng. Chỉ tiếc yêu tính khó thuần, uổng phí nỗi khổ tâm của ngã phật..."
Liên quan đến bí mật Phật môn, lão hòa thượng nói chuyện có vẻ hết sức cẩn thận, lộ ra bộ dáng sợ nói sai một chữ, khiến cho trong mắt Tần Nguyệt Nhi lộ ra một tia khinh thường.
"Hở?" Ngô Tuấn đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, dùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía lão hòa thượng: "Lão phương trượng ngươi bị bệnh rồi!"
Lão hòa thượng hơi nhướng mày, bất mãn nói: "Thí chủ, đừng có nói ác ngôn."
Ngô Tuấn mặt mũi tràn đầy vô tội: "Nhưng ngươi là thật sự bị bệnh, vừa rồi ta không có để ý, hiện tại mới nhận ra. Tuy rằng bề ngoài lão phương trượng ngươi trông thần thanh khí sảng, nhưng vệ khí trong cơ thể ngươi lại đang chậm rãi xói mòn, mà những vệ khí xói mòn kia, tất cả đều tụ hợp vào bên trong tượng Phật."
Lão hòa thượng có chút khẽ giật mình: "Cái gì là vệ khí?"
Trên mặt lộ vẻ hưng phấn, Ngô Tuấn nhìn chằm chằm lão phương trượng háo hức nói: "À, vệ khí là cách gọi của nhóm y sư chúng ta, có công hiệu ôn dưỡng toàn thân, phòng ngự ngoại tà, cũng có thể gọi là...dương khí. Mất đi dương khí sẽ dễ dàng sinh bệnh, tình huống của ngươi bây giờ là loại này, tốt nhất là để ta xem bệnh bắt mạch cho ngươi."
Thân thể của lão hòa thượng run lên, lộ ra sắc mặt phức tạp nhìn về phía tượng Phật bên cạnh.
Được Ngô Tuấn nhắc nhở, lão quan sát bên trong thân thể mình, lập tức phát hiện ra dương khí trong cơ thể xác thực ít đi một chút, nhưng nó bé nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện ra.
Ngẫm lại, từ khi đi tới Di Đà Tự này, lão sau mỗi lần bái Phật, đều có thể dốc lòng tu hành, vốn dĩ lão còn tưởng rằng tự mình đạt được phật ấm, trong lòng rất là cảm niệm Phật Tổ từ bi.
Giờ nghĩ kỹ lại, dương khí của mình, đã bị hao hụt từ lúc đó...
Lão có công pháp Phật môn hộ thân, mất đi một chút dương khí cũng không sao, nhưng người bình thường thì sao?
Nếu như mình một mực mơ mơ màng màng, dẫn tới thiện nam tín nữ nườm nượp đến thắp hương ngôi chùa này thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi...
Nghĩ đến đây, trên trán lão không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mắt nhìn Tần Nguyệt Nhi tay đè chuôi kiếm, lão hòa thượng thở dài một tiếng nói: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ tạm dừng tay, việc này giao cho bần tăng xử lý đi."
Tiếng nói rơi xuống, không đợi Tần Nguyệt Nhi đồng ý, trên người lão hòa thượng đột nhiên bộc phát ra một luồng Phật quang màu vàng, bao phủ tượng Phật.
Bên trong phật quang màu vàng, vô số phật ấn chữ Vạn hiện lên, theo đôi môi của lão hòa thượng nhanh chóng mở ra và đóng lại, những tiếng tụng kinh tiếng Phạn vang lên tràn ngập toàn bộ phật đường.
Tần Nguyệt Nhi không tự chủ được ngưng tụ nhãn thần, thấp giọng nói: "« Vô Thượng Viên Giác Chân Kinh » của Liên Hoa Tự, lão hòa thượng này vậy mà đã tu luyện đến cảnh giới Viên Giác!"
Trên mặt Ngô Tuấn tràn ngập tò mò: "Lợi hại lắm sao?"
Tần Nguyệt Nhi nao nao, kinh ngạc nhìn về phía Ngô Tuấn: "Nghe được Phạn âm, ngươi chẳng lẽ không có một loại xúc động muốn quy y Phật Tổ?"
Ngô Tuấn lộ ra vẻ mặt chẳng biết tại sao: "Không có."
Tần Nguyệt Nhi khẽ chau mày, không nghĩ ra hắn vì sao mảy may không bị ảnh hưởng, hơi hơi dừng một chút, giải thích cho hắn: "Tu giả Phật môn có sáu đại cảnh giới, ba cảnh giới phía trước theo thứ tự là Liễu Duyên, Ngộ Chân, Viên Giác, lão hòa thượng này đã là cảnh giới Viên Giác, lại hướng về phía trước một bước, chính là Kim Thân La Hán."
Tần Nguyệt Nhi trong khi nói chuyện, phong vân bên trong Phật điện đột biến.
Tượng Phật vốn dĩ nhắm mắt lại, vậy mà chậm rãi mở mắt, một luồng phật quang càng thêm mãnh liệt bắn ra từ trên tượng Phật, trong nháy mắt bao phủ ba người trong đại điện.
"Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật!"
Tượng Phật chậm rãi mở miệng, phát ra một đạo phật chỉ không thể nghi ngờ.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, tràng ngâm xướng lão của hòa thượng im bặt, trên mặt lộ ra biểu lộ thành kính, chậm rãi quỳ xuống lạy.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, sắc mặt của Ngô Tuấn bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi: "Tần cô nương, ta đã nói lão hòa thượng này có vấn đề rồi, còn chưa có động thủ đã đầu hàng địch..."
Lời nói được một nửa, Ngô Tuấn liền nói không được nữa.
Ở trong khoé mắt liếc nhìn của hắn, Tần Nguyệt Nhi vậy mà ngây ngất đê mê ngồi sụp trên mặt đất, hai mắt vô thần bắt đầu lẩm bẩm.
"Rời khỏi cha ta, ta chính là phế vật..."
"Tu vi thấp, tiếp thu cái gì cũng chậm, chỗ hơn người duy nhất là ăn rất nhiều, nhưng làm thùng cơm cũng không có gì để khoe khoang..."
"Ngay cả đường cũng không nhận ra, ta còn làm cái gì người bắt yêu, dứt khoát xuất gia là được rồi..."