Nhìn Tần Nguyệt Nhi thất hồn lạc phách nói ra khuyết điểm của mình, sắc mặt của Ngô Tuấn trở nên đặc sắc trong nháy mắt.
Ở trên mặt Tần Nguyệt Nhi, hắn đã không nhìn thấy bất luận lưu luyến gì đối với trần thế, nếu như phải dùng một câu để hình dung...đã không có loại dục vọng thế tục kia?
Lúc này hắn cũng rốt cục phát hiện ra chỗ không thích hợp, cảm thấy hai người này đại khái là trúng tà thuật gì đó, liền muốn tiến lên lay tỉnh hai người.
Đúng lúc này, tượng Phật lên tiếng một lần nữa: "Phàm phu tục tử, gặp Phật Tổ vì sao không quỳ?"
Ngô Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía tượng Phật, thấy nó không có lập tức động thủ, đầu óc vừa cấp tốc vận chuyển nghĩ đối sách, vừa trì hoãn lên thời gian: "Ngươi nói ngươi là Phật Tổ, làm sao có thể chứng minh ngươi không có gạt ta?"
Tượng Phật dùng một loại ánh mắt thương xót nhìn xuống Ngô Tuấn, dáng vẻ trang nghiêm mở miệng nói: "Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?"
Ngô Tuấn nhìn chằm chằm nó nói: "Nghe nói Phật Tổ thần thông quảng đại, có thể hóa thân ngàn vạn, ngươi có thể chứ?"
Biểu lộ trên mặt tượng Phật có chút biến ảo, lộ ra vẻ tươi cười: "Đương nhiên có thể."
"Thật sao, ta không tin —— "
Ngô Tuấn mặt mũi tràn đầy hoài nghi nói, tiếp theo nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
"Trừ phi ngươi có thể biến thành tiểu cô nương mặc đồng phục nữ sinh."
Tượng Phật: "? ? ?"
Trong không gian hư ảo bên trong tượng Phật, một thanh niên hòa thượng ngồi ở trên bồ đoàn, trong mắt lóe ra ánh đỏ yêu dị, trước người có một con hổ nhu thuận nằm.
Nếu như Ngô Tuấn có ở đây, khẳng định chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn có thể nhận ra nó là Hổ Yêu bị nấu trước kia, sau đó hô to Phục Hổ La Hán.
Lúc này uy phong của chúa sơn lâm đã sớm không còn sót lại chút gì, bên trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, giống như vô cùng sợ hãi thanh niên hòa thượng trước mặt, thân thể cũng có chút phát run.
Thanh niên hòa thượng lộ ra biểu lộ lạnh lùng, trầm giọng nói với Hổ Yêu: "Ngươi có biết tiểu cô nương mặc đồng phục nữ sinh là bộ dạng như thế nào không?"
Hổ Yêu run rẩy nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết rõ...ta chỉ biết vị lang trung ngoài kia rất hung tợn, tiểu nhân chính là bị hắn giết chết, trong nháy mắt tiểu nhân liền bị hắn lột da hủy xương."
Sau khi chết không rõ ràng trên tay Ngô Tuấn, Hổ Yêu vốn là muốn đưa hồn phách trốn vào yêu đan, lại tùy thời trốn về hướng thập vạn đại sơn - địa bàn của Yêu tộc.
Nhưng mà, khiến cho nó không nghĩ tới chính là, yêu đan của nó lại bị Tần Nguyệt Nhi mang đến ngôi chùa quỷ dị này.
Vừa mới vào đêm, nó liền bị một cỗ hấp lực cường đại hút vào bên trong tượng Phật.
Cùng nhau bị hút vào, còn có vài ma cọp vồ bị nó khống chế, chỉ là hồn phách của những ma cọp vồ kia quá yếu, vừa mới đi vào, liền trực tiếp bị phật quang chiếu đến hồn phi phách tán, dọa cho nó sau khi kinh hô một tiếng, liền thành thành thật thật từ bỏ chống cự.
Ở dưới ánh mắt lạnh lùng của yêu tăng, Hổ Yêu lộ ra biểu lộ ủy khuất, biểu đạt bản thân thật sự không biết rõ cái gì là đồng phục nữ sinh, trong lòng thì là khóc không ra nước mắt.
Một con yêu quái, vậy mà có thể tu luyện công pháp Phật môn, hết lần này tới lần khác còn bị đối phương gặp phải, đây quả thực là quá xui xẻo.
Trên mặt yêu tăng cũng mang theo một tia phiền muộn, lão hòa thượng cùng với người bắt yêu đều bị nó khống chế, duy chỉ có Ngô Tuấn không bị pháp thuật của gã ảnh hưởng một chút nào, khiến cho nó có chút vô lực.
Nhìn thoáng qua Ngô Tuấn đã chờ đợi có chút không kiên nhẫn ở bên ngoài, nó chậm rãi mở miệng nói: "Phật độ người hữu duyên, ngươi không có tuệ căn, coi như bảo sơn đặt ở trước mắt ngươi, ngươi cũng không có cách nào lấy được."
Ngô Tuấn nghe tượng Phật nói như thế, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười: "Đây cũng chính là nói, ngươi thừa nhận ngươi không làm được?"
Yêu tăng dùng âm điệu không vui không buồn nói: "Không phải là không thể, chỉ là ta không muốn."
Ngô Tuấn ung dung thản nhiên tiến lại gần Tần Nguyệt Nhi, cơ hồ đưa tay là liền có thể chạm đến nàng, trong miệng tiếp tục nói: "Vậy ngươi trả lời ta một vấn đề, nếu như đáp đúng, ta liền tin ngươi là Phật Tổ."
Yêu tăng không nghĩ tới sự tình còn có chuyển cơ, bên trong con mắt màu đỏ yêu dị lập tức bắn ra một luồng ánh đỏ.
Bất kể Ngô Tuấn nghĩ gì, chỉ cần có chút tin tưởng nó là Phật Tổ, như vậy tâm linh của Ngô Tuấn sẽ xuất hiện sơ hở, tiếp đó thao túng Ngô Tuấn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Yêu tăng kìm nén tâm tình hưng phấn, hòa ái hỏi: "Trong lòng ngươi có hoang mang gì, cứ nói."
Ngô Tuấn đưa mắt nhìn thùng công đức đặt ở trên hương án, cười mỉm hỏi: "Tiền hương hoả trong chùa miếu, ngươi chia chác với hoà thượng như thế nào?"
"..."
Yêu tăng trầm mặc một hồi, bởi vì cái vấn đề này nó thật đúng là không biết rõ, ấn theo lý mà nói, những hòa thượng này đều là tín đồ Phật Tổ, cho nên số tiền này đều là của Phật Tổ?
Nhưung Phật Tổ cũng không thể để cho các hòa thượng làm không công, dựa theo tâm địa từ bi của Phật Tổ, làm sao cũng phải phân cho các hòa thượng...va thành?
Vậy liền chia ba bảy?
Vào thời điểm nó do dự, ánh mắt của Ngô Tuấn đột nhiên nheo lại, cầm một cây ngân châm có độ dày như que tăm đâm về phía huyệt Nê Hoàng Cung trên đỉnh đầu Tần Nguyệt Nhi, đồng thời phát ra tiếng cười to.
"Ha ha, ngươi sẽ không thật sự cho rằng tiền hương hoả chùa miếu sẽ phân cho Phật Tổ đó chứ?"
Trong nháy mắt yêu tăng giật mình, ngân châm đã rơi vào huyệt Nê Hoàng Cung của Tần Nguyệt Nhi.