Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hồn phách bên trong Nê Hoàng Cung của Tần Nguyệt Nhi giao hòa, ánh mắt khôi phục thanh tĩnh trong nháy mắt, đứng dậy, rút kiếm, một mạch mà thành!
Bên trong tiếng kiếm reo, một đạo kiếm khí chém trúng tượng Phật, ầm một tiếng, đầu của tượng Phật văng ra khỏi vai và trượt chéo xuống đất.
Bên trong bụi mù tràn ngập, một hạt châu màu vàng bay ra từ bên trong tượng Phật, mang theo một luồng ánh vàng bay ra cửa ra vào.
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu vang lên, lão hòa thượng tỉnh táo lại hất tay phải lên, cà sa trên người bay ra, chặn kín cửa trước khi luồng ánh vàng bay ra ngoài.
Hạt châu màu vàng vào lúc sắp chạm đến cà sa lúc bỗng nhiên chuyển hướng, bay về phía nóc nhà.
Đúng vào lúc này, một đạo hàn quang giáng xuống từ trên trời, hoá ra là Tần Nguyệt Nhi đoán chắc lộ tuyến nó chạy trốn, chớp lấy thời cơ dùng kiếm chém xuống!
Mũi kiếm trảm lên bên trên hạt châu màu vàng, tia lửa bắn ra tung tóe, tạo ra âm thanh kim loại va chạm đinh tai nhức óc.
Hạt châu màu vàng trúng một kiếm của Tần Nguyệt Nhi, lập tức mất đi sắc thái, lộ ra diện mạo vốn có rơi xuống trên mặt đất, hoá ra là một khỏa Xá Lợi Tử màu trắng.
Mắt thấy Tần Nguyệt Nhi lại đâm ra một kiếm, lão hòa thượng vung áo cà sa hất thanh trường kiếm trong tay nàng ra, quát: "Đây là đồ vật của Phật môn chúng ta, nữ thí chủ mau mau dừng tay."
Tần Nguyệt Nhi hừ lạnh một tiếng, rút kiếm đâm về phía ngực lão hòa thượng: "Chém giết yêu tà, chính là chức trách của người bắt yêu chúng ta, người nên dừng tay là ngươi!"
Hai người không ai nhường ai giao phong với nhau, kiếm khí cùng với phật quang tung hoành, trong nháy mắt lấp kín Phật điện.
Ngô Tuấn sợ bị hai người bọn họ ngộ thương, vội vàng trốn đến góc tường, sau đó len lén dò xét.
Đột nhiên, hắn cảm giác trên chân giống như đụng phải đồ vật gì, cúi đầu xem xét, hoá ra là Xá Lợi Tử lăn tới bên chân của hắn.
Cúi đầu nhặt nó lên, một cỗ cảm giác quen thuộc chậm rãi dâng lên ở trong lòng, khiến cho Ngô Tuấn khẽ nhíu mày.
"Ồ, hình như đã thấy nó ở đâu rồi..."
Khi hắn đang cầm Xá Lợi Tử xem xét cẩn thận, thì một luồng gió đột nhiên ập tới, hoá ra là lão hòa thượng ném áo cà sa về hướng Tần Nguyệt Nhi, thừa cơ thoát thân, đi tới bên cạnh Ngô Tuấn.
Trước vẻ mặt giật mình của Ngô Tuấn, lão hòa thượng đặt bàn tay già nua lên vai hắn, trầm giọng nói: "Đưa Xá Lợi Tử cho ta!"
Ngô Tuấn đưa mắt nhìn quả cầu nhỏ màu trắng trong tay, hơi kinh ngạc mà nói: "Hoá ra đây chính là Xá Lợi Tử."
Lão hòa thượng thấy hắn không nhúc nhích, liền đưa tay muốn đoạt, lúc này Tần Nguyệt Nhi đâm một kiếm tới, buộc cho lão thối lui đến góc tường.
Tần Nguyệt Nhi thấy Ngô Tuấn bị khống chế, đành phải ngừng công kích, nghiêm nghị nói đối với lão hòa thượng: "Nhanh buông hắn ra."
Lão hòa thượng mỉm cười nói: "Nữ thí chủ chớ hoảng sợ, bần tăng chỉ là muốn lấy lại Xá Lợi Phật môn chúng ta lưu lạc bên ngoài, chưa từng nghĩ tới việc đả thương người."
Tần Nguyệt Nhi có chút nóng nảy hô: "Sự tình Xá Lợi Tử có thể thương lượng, ngươi mau thả hắn ra đi!"
Lão hòa thượng thấy nàng không tin mình, không khỏi hơi nhíu mày: "Nữ thí chủ xin yên tâm, bần tăng có thể dùng danh dự Liên Hoa Tự thề, tuyệt đối sẽ không tổn thương vị thí chủ này."
Tần Nguyệt Nhi dùng một loại biểu tình cực kì quái dị nhìn lão hòa thượng, khẽ thở dài: "Không cần, cũng đã không còn kịp rồi, ta sẽ giúp ngươi làm hậu sự, lão phương trượng ngươi liền an tâm đi đi."
"? ? ?"
Lão hòa thượng tràn đầy khó hiểu nhìn qua Tần Nguyệt Nhi, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, đột nhiên phát hiện ra cánh tay của mình đã trở nên đen nhánh, chân khí toàn thân cũng xuất hiện ngưng trệ.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể của lão không tự chủ được ngã trên mặt đất, xoay khuôn mặt đen nhánh lại, dùng một loại vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Ngô Tuấn.
"Ngươi...ngươi có độc!"
Lão hòa thượng không nghĩ tới trên người Ngô Tuấn lại có độc, hơn nữa độc tính vô cùng kịch liệt, là lão bình sinh ít thấy, hoàn toàn không có cách nào tự mình chữa độc.
Ngô Tuấn thấy thế, vội vàng lấy ra một viên Giải Độc đan đút cho lão ăn, tiếp theo lấy ngân châm ra, vung Thiên Nữ Tán Hoa lên trên người lão.
Trong chớp mắt ngân châm vào thịt, lão hòa thượng lập tức biến thành một con nhím toàn thân là châm.
Làm xong tất cả, Ngô Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía lão hòa thượng: "Lão phương trượng, ta đây có một tin tức tốt cùng với một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Lão hòa thượng co giật vài lần, lộ ra ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Tuấn nói: "Trước tiên hãy nói tin tức xấu đi, để bần tăng có chỗ chuẩn bị."
Ngô Tuấn có chút tiếc nuối nói: "Độc này ta cũng không giải được, chỉ có thể ép nó vào đùi phải của ngươi, tình huống hiện tại là ngươi cần phải cắt bỏ."
Lão hòa thượng nghe vậy, lộ ra biểu lộ thống khổ mấp máy môi.
Trước đây không lâu, lão đã mò tới ngưỡng cửa cảnh giới Kim Thân La Hán, nhiều nhất chỉ cần ba năm, lão liền có thể tấn thăng đến cảnh giới La Hán.
Nếu như bị cắt bỏ đùi phải, không chỉ riêng tấn thăng vô vọng, chỉ sợ ngay cả cảnh giới hiện hữu cũng không có cách nào giữ vững...
Vào lúc đang tuyệt vọng, lão đột nhiên nghĩ đến còn có tin tức tốt, trong nháy mắt liền lại dấy lên hi vọng, tràn đầy chờ mong mà nói: "Tin tức tốt thì sao?"
Ngô Tuấn đút tay vào trong túi bách bảo, lấy ra một cái cưa tay lắc lư trước mặt lão: "Tin tức tốt là, ta có mang theo dụng cụ cắt! Hiện tại liền có thể làm giải phẫu cho ngươi!"
"Phốc —— "
Lão hòa thượng phun ra một ngụm máu, con ngươi thít chặt, thân thể co giật kịch liệt.