"Tiểu thư, người buồn sao? Đừng lo ta sẽ làm người cười"
"Tiểu thư, người nhớ mẹ sao? Đừng lo ta sẽ thay phu nhân chăm sóc người"
"Tiểu thư, người lại trốn ở đây sao? Thật là làm ta lo chết đi được"
"Tiểu thư không sao đâu nhất định ta sẽ bảo vệ người"
"Tiểu thư tiểu thư..."
"Xem ra ta không thể ở bên người nữa rồi, nhất định người phải sống thật tốt đấy!!! Người còn nhớ cậu nhóc năm xưa đã tặng cho người cành hoa hồng trắng không? Người chẳng phải nói là rất yêu người đó sao? Tiểu thư người yên tâm...Ta cũng... rất... yêu... người..."
"Đừng Clear ngay từ đầu em đã biết người đó là anh nên xin anh đừng yên lặng như vậy có được không? Đừng yên lặng như vậy... có... được... không?"
Lưu Duẫn Nhi hoảng hốt bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngủ. Đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình lúc này đã thấm đẫm nước mắt. Cả người cô không tự chủ được mà co lại. Ôm lấy đầu gối,úp mặt.
"Clear thật chất là vị hôn phu ngốc nghếch kia của cô sao? Vì muốn cô quên đi mà không ngại xóa đi kí ức của cô sao? Hai người này muốn cô đau khổ đến lúc nào đây?"- Cô thầm thì giọng nói mang theo tia phẫn nộ. Tay siết chặt tấm ga giường. Chả trách cô không nhớ ra anh ta.
"Tiểu thư, người dậy chưa?"- Giọng nói già nua của bác quản gia vang lên.
"Rồi"- Cô trả lời.
"Vậy tiểu thư chuẩn bị, bữa sáng đã sẵn sàng rồi, mời tiểu thư xuống dùng bữa" - Ông nói rồi bước đi xuống phòng.
-------------------------
Phòng ăn được trang trí theo phong cách hoàng gia Anh vừa cổ điển vừa cách tân tạo cảm giác thoải mái cũng như không khí nghiêm trang cổ kính.
Cô ngồi vào bàn ăn. Đối diện cô là Lưu Y Duật kế anh là Lưu Nguyệt. Cũng là người một nhà mỗi người nhìn nhau rồi cười nhẹ xem như đã là chào hỏi.
"Khi nào Darjeeling và Earl Grey Tea về?"- Cô tao nhã nhấp một ngụm trà hoa cúc. ( Darjeeling loại trà đen của Ấn Độ còn Earl Grey Tea là loại trà của hoàng gia Anh, hai loại đều nổi tiếng)
"Thưa tiểu thư sớm nhất là ngày mai trễ nhất là một tuần"- Bác quản gia cung kính trả lời.
"Tôi biết rồi"- Nói xong cô dùng hoa loa bữa ăn sáng rồi xách cặp đi học.
"Chúc tiểu thư một ngày học vui vẻ"- Bác quản gia và người hầu trong nhà đồng thanh tiễn cô.
Nãy giờ Lưu Y Duật và Lưu Nguyệt vẫn luôn quan sát cô. Lúc đầu, họ cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những việc này nhưng không ngờ nhìn đơn giản nhưng áp lực lại không nhỏ tí nào. Chợt nhớ ra, Lưu Nguyệt hớt hải chạy theo.
"Duẫn Nhi đợi chị với"- Hên là chạy ra kịp ngay lúc cô định đóng cửa xe.
"Chị không cần vội như vậy đâu, nhà chúng ta đâu phải chỉ có một tài xế"- Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của nữ chủ khiến trong lòng cô cũng sinh ra một loại hảo cảm. Xem ra bản chất thật của một người thật sự rất khó đoán a~
"Dù sao đi chung với em vẫn tốt hơn"- Lưu Nguyệt nhìn cô nở nụ cười tươi như hoa.
---------------------------
Vào trường, sau khi hướng dẫn Lưu Nguyệt vào lớp thì cô quay về lớp học của mình.
"Lưu Duẫn Nhi"- Giọng nói trầm ổn vang lên trong lớp.
"Dạ thưa thầy, bạn ấy lại nghỉ rồi ạ"- Lớp trưởng trả lời.
Cả lớp xì xào bàn tán, "Chẳng phải ba tháng rồi cô ta chưa đi học sao?","Nghĩ mình là Lưu tiểu thư thì muốn làm gì thì làm sao?", "Đúng là chẳng ra hệ thống gì!",...
"Cả lớp im lặng, hôm nay chúng ta học bài mới!"- Dập tắt những tiếng ồn, thầy giáo mở sách ra đang chuẩn bị ghi bảng thì tiếng cửa mở ra...
"Xin lỗi thầy, em đến trễ"- Lưu Duẫn Nhi lễ phép cuối đầu chào thầy.
"Không có gì em vào lớp đi lần sau đừng đi trễ nữa"- Vẫn chăm chú viết trên bảng.
Nhưng đến lúc cô ngước mặt lên thì đồng dạng thầy cũng quay sang nhìn cô. Người này không phải là một trong những nam chính trong hậu cung nữ chính sao? Tại sao lại dạy lớp cô chẳng lẽ tình tiết thay đổi từ khi cô đến đây...?! Mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, quần tây đen, thắt lưng lại được mạ vàng. Mái tóc đen dài được buộc lên cao phảng phất theo làn gió mang phong cách cổ điển Trung Quốc, đôi mắt đỏ như hồng ngọc hắc bạch phân minh, đôi môi mỏng dưới song mũi cao. Từng góc cạnh trên khuôn mặt như được tỉ mỉ điêu khắc. Không nhìn cũng biết nữ sinh trong lớp ai cũng chết mê chết mệt thầy. Ngược lại nhìn người con gái trước mắt, anh không khỏi một hồi xao động tựa như thiên thần sa ngã tựa như nữ thần. Đôi mắt xanh biếc lại thoáng buồn, thoáng lạnh lùng lại cao ngạo. Tất cả đều khiến cho người khác muốn chiếm lấy cô. Không ngoại trừ anh!
Cảm thấy không ổn, cô liền cúi nhẹ đầu rồi vào chỗ ngồi của mình. Còn Khương Vĩ Mặc thì lấy lại phong độ như chưa có chuyện gì từng xảy ra thao thao bất tuyệt trên bảng.
Reng!!!
"Lưu Duẫn Nhi giờ về vào phòng giáo viên làm bài kiểm tra bù các môn"- Nhìn cô cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn hắn thì trong giọng có hiện một tia tức giận. Cuốn sách đó có gì hay mà cô lại nhìn nó chằm chằm cũng không thèm quay lên nhìn hắn một cái. Xem ra mị lực hắn có vấn đề hay cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Đúng thật là khiến hắn không khỏi thắc mắc!
"Dạ, em đã biết"- Cô trả lời đối diện ánh mắt ánh hiện lên tia phẫn nộ kia chính là bất giác khiến cô khẽ rùng mình một cái. Cô đã làm gì sai?
"Duẫn Nhi à, cậu biến mất 3 tháng trời bộ tính cho mình mọc nấm luôn hay sao?"- Lực giận bừng bừng tiến tới.
"Lạc Vy, có gì thì bình tĩnh rồi nói"- Lưu Duẫn Nhi cố gắng trấn an con người hung dữ trước mặt.
"Cậu nói mình bình tĩnh sao được hả? 3 tháng biến mất mình khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp mặt riêng hội trưởng thì chưa kịp nói câu nào đã bị bọn Fan girl cuồng nhiệt giẫm đạp lên một cách không thương tiếc...!!!" - Lạc Vy kể lại trong sự phẫn nộ cùng nuối tiếc.
"Không phải cậu cũng là một trong những fan girl sao?"- Nói lí nhí trong miệng cô thật sự rất sợ người bạn này mỗi khi tức giận a~
"Cậu nói gì?"- Như nghe được tiếng nói cơn giận trong lòng Lạc Vy càng tăng thêm.
"Ahaha không có gì"- Cô cười trừ.
"Mình mà biết cậu nói cái gì đi thì..."- Đang tính đe dọa thì bỗng có tiếng.
"Hội trưởng kìa là hội trưởng thật đó"- Tiếng nữ sinh la hét ngoài hành lang.
"Là hội trưởng!!! Duẫn Nhi kì này mình tạm tha cho cậu... Đi nào"- Nghe thấy soái ca, Lạc Vy liền thay đổi 180° quên mất cơn giận nắm tay kéo cô ra khỏi lớp.
----------------------------
P/s: nói thật tới giờ ta vẫn chưa xác định có nên xử đẹp nữ 9 hay thay đổi cô ta đây~~~ Còn về việc thế giới song song và việc Lưu Duẫn Nhi bị mất trí nhớ thì chắc để những chap sau ta sẽ đề cập đến nên các nàng cứ yên tâm