Ta Chỉ Là Nữ Phụ Thôi Mà

Chương 7

Đôi lời t/g: Ta muốn nói là việc đặt tên cho nhân vật sẽ không tránh được việc trùng với các tác phẩm khác nên nếu không thích thỉnh không cần lưu lại.

-----------------------------------

Xem ra bị phát hiện rồi!. Lưu Duẫn Nhi hít một hơi sâu bước ra.

"Chỉ là vô tình thôi nha"- Bình tĩnh, cô đối diện hai con người trước mắt.

Vương Phong, người thừa kế của Vương thị một trong những đại gia tộc. Đúng chuẩn mỹ nam đào hoa. Thay vì kế nghiệp gia đình thì lại đi theo con đường nghệ thuật, trong giới showbiz được biết đến với biệt danh Vương ảnh đế. Nhưng đó là trước khi gặp nữ chủ a~ Sau khi gặp vì ánh hào quang thánh mẫu mà từ xem là đồ chơi trở thành người yêu đến mức bước chân vào lại giới thương trường. Và hàng loạt các cuộc đấu đá với các nam chủ khác được diễn ra...

Ngọc Úy Nhân, nói thật hắn ta là nam chính hay nam phụ còn không biết. Là một người tùy ý, thích làm gì làm ngay cả điều vô lý nhất cũng có thể làm. Là một sát thủ cấp cao mang tầm quốc tế. Nhưng đôi lúc lại vác xác đi làm điệp viên khi rãnh rỗi. Gia tộc hắn ai ai cũng đẹp như hoa, gái trai đều xinh đẹp như nhau. Đó cũng chính là lí do tại sao hắn lại lấy tóc che đi hết vì phần "gái tánh" đó thật không thích hợp với hắn chút nào. Còn về phần có yêu nữ chủ không thì cũng không biết... Chỉ biết một điều là hắn có thể bảo vệ nhưng cũng có thể chà đạp nữ chủ đến mức chết đi sống lại. Hắn đa nhân cách sao? Điều này cũng không hẳn... Lưu Duẫn Nhi suy nghĩ.

Ánh sáng làm cho đôi mắt của cô như viên pha lê xanh trong suốt lấp lánh, lại yên tĩnh như mặt hồ đem lại cảm giác yên bình cho người nhìn vào nó.

"Xem ra là một chú thỏ con đáng yêu!" - Vương Phong nhìn cô với ánh mắt như nhìn thấy con mồi.

"Vô tình hay cố tình thì làm sao tôi biết được... nhìn cô chắc không phải là bình hoa di động, nên cô chắc biết mình nên làm gì đó chứ!"- Không chút bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp của cô, Ngọc Úy Nhân không chút thương tiếc, dùng lời lẽ cay độc mỉa mai cô.

"Vậy thì đi đây bái bai"- Như trút được gánh nặng, cô liền lùi lại quay lưng bước đi. Bỏ lại hai người...

"Mình sẽ thay đổi mục tiêu đây"- Vương Phong thích thú nhìn cô rời đi.

"Nè không sợ một ngày bị người ta trả đũa lại sao?"- Úy Nhân quay sang hỏi.

"Phụ nữ họ cũng chỉ là món đồ chơi để đàn ông chúng ta đùa giỡn, suy nghĩ nhiều làm gì chứ... tất cả cũng đều dơ bẩn như nhau thôi"- Cầm trong tay cành hoa hồng mà hồi nãy đám fan girl tặng, Vương Phong bóp nát mặc cho cánh hoa tàn tạ rơi xuống rồi quăng vào sọt rác.

Ngọc Úy Nhân im lặng như đã quen với việc này.

----------------------------

Cạch

Lưu Duẫn Nhi mở cửa phòng giáo viên, nhìn xung quanh không có ai chỉ thấy Khương Vĩ Mặc đang dựa vào cửa sổ ngủ. Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên dáng người hoàn mỹ của hắn. Cổ áo sơ mi vẫn cài kín, quần áo nghiêm trang, khiến người khác vừa muốn lại không muốn lại gần. Chẳng khác gì một bức tranh tuyệt đẹp như hư ảo. Cô tiến lại gần hắn, gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng nhè nhẹ bên mũi. Trong lòng ai kia đang mừng rỡ chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng đáng tiếc không có gì cả...

Lấy được xấp đề thi sau lưng hắn thì cô liền ngồi vào bàn cặm cụi làm bài.

5 phút 10 phút... nửa tiếng trôi qua

"Em tới rồi sao?"- Chậm chạp mở đôi mắt ra, hắn "bình tĩnh" nhìn cô.

"Vâng"- Vẫn làm bài.

"Làm tới đâu rồi?"- điềm tĩnh hỏi cô trong khi ánh mắt thì như muốn phực lửa.

"Sắp xong môn Anh rồi giờ em sẽ chuyển sang môn Toán"- Vẫn làm bài, không thèm quan tâm ai kia tức điên máu.

"Vậy à"- Khóe môi giật giật. Mức kiên nhẫn dường như đang tụt dần. Đây là người đầu tiên làm hắn mất kiểm soát như vậy. Đưa mắt nhìn bài cô, đó chẳng phải bài nâng cao dành cho học sinh chuyên cấp quốc gia sao? hmmm...

Đang làm bài thì cô thấy có gì đó rắn chắc, ấm áp tựa vào người mình.

"Em đã từng làm qua bài này sao?"- Hơi thở nam tính phả bên tai cô. Giọng nói ấm trầm khiến tim đập mạnh.

"Vâng là vô tình lướt trên mạng"- Cô tim không đập mạnh mặt không đỏ trả lời.

"Đúng là học sinh giỏi của trường nhỉ!?"- Càng ngày hắn càng áp sát vào người cô, hít thở mùi hương. Cô khó chịu tính lách ra khỏi hai cánh tay vững chắc đang chống trên bàn thì hắn liền nhích lại không cho cô thoát ra, như đang muốn giam cầm không cho cô thoát ra ngoài. Bất lực cô ngồi làm bài tiếp. Nhưng ai kia thì đâu cho qua dễ dàng vậy.

"Có phải tôi đang làm phiền em không?"- Nghe được câu hỏi của hắn, cô mừng rỡ như điên liền quay mặt qua thì chạm ngay khuôn mặt đang phóng đại của hắn cách cô chưa tới 3cm. Hai mắt một xanh một đỏ nhìn nhau như ngọn lửa đang muốn thiêu đốt làm tan chảy con tim cô.

Thình thịch thình thịch...

Là tim hắn đang đập mạnh sao? Khương Vĩ Mặc bề ngoài vẫn như thường, trong khi khuôn mặt hắn càng tiến lại gần cô hơn. Nhận ra điều không ổn, cô lùi ra đằng sau nhưng không được vì tay hắn vẫn chống đỡ. Nghiêng mặt, môi hắn tiến gần cô hơn. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Cô phát hoảng, mắt mở to đến cực đại. Đến khi khoảng cách chỉ còn 1mm thì...

Brừ Brừ Brừ

Điện thoại cô run trong túi áo. Như vớt lấy phao cứu sinh, cô lấy điện thoại ra nghe máy. Còn ai kia thì lùi ra, ngồi đối diện cô như chưa có việc gì xảy ra.

"À tôi biết rồi!"

"..."

"Làm xong bài tôi sẽ về"

"..."

Cúp máy cô quay lại với đống bài kiểm tra đang chờ.

Im lặng...

"Thưa thầy, em làm xong rồi! Em về đây" - Thu dọn đồ đạc, cô để bài trên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng đang kéo cửa thì...

"Em có tin vào định mệnh không?" - Chống cằm, hắn nhìn cô.

"Nếu không tin thì nó vẫn đang xảy ra, chẳng phải sao?"- Lưu Duẫn Nhi không quay lại nhưng vẫn trả lời, rồi đóng cửa đi về. Nụ cười bán nguyệt vương trên môi Khương Vĩ Mặc. Hi vọng em sẽ không hối hận vì câu trả lời này...

-----------------------------

P/s: Đến giờ đã có 5 người trong dàn hậu cung nữ chính xuất hiện rồi nhá~~~
Bình Luận (0)
Comment