Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1235



Bộ dáng tôm hùm kia, khiến Chu Văn liên tưởng đến hình ảnh trước đây Âu Dương Lam mời hắn đi ăn tôm lăn bột chiên.

Tinh Hải Giáp Xác Long ôm ngọc cầu không nhúc nhích, giống như chết, Chu Văn triệu hoán nó, nó lại không phản ứng gì.

Thấy bộ dáng này của Tinh Hải Giáp Xác Long, Chu Văn dứt khoát nhét nó vào trong Hỗn Độn châu.

- Ngược lại không biết ngọc cầu kia có lợi ích gì, nếu Tinh Hải Giáp Xác Long có thể dựa vào nó tiến hóa thêm một lần, vậy cũng được rồi!

Trong nội tâm Chu Văn tính toán, nếu Tinh Hải Giáp Xác Long có thể tấn thăng Thiên Tai cấp, vậy hắn kiếm lợi lớn rồi.

Mặc dù Tinh Hải Giáp Xác Long không lợi hại như Long Quy, thế nhưng Phòng Ngự Tuyệt Đối của nó vô cùng lợi hại, đẳng cấp tăng lên tự nhiên tạo thành giúp đỡ phi thường lớn.

Chu Văn cũng biết muốn tấn thăng Thiên Tai cấp, đoán chừng không dễ dàng như vậy.

Có điều có thể tấn thăng Khủng Cụ cấp, đã phi thường hữu dụng, nếu sử dụng Vận Mệnh Chi Luân Phòng Ngự Tuyệt Đối, lực phòng ngự mạnh trong Khủng Cụ cấp hẳn xếp hạng đầu.

Chu Văn lại nhìn bên trong Hỗn Độn Đản châu một chút, thấy Tinh Hải Giáp Xác Long ôm ngọc cầu như chết kia, vẫn không động tĩnh gì, cũng không có biến hóa đặc thù gì, cũng không biết có phải nó đang tiến hóa hay không?

Thấy tình huống trong thời gian ngắn không thay đổi, Chu Văn dứt khoát không để ý tới nó, trước tìm một địa phương có tín hiệu, nhìn một chút tình huống hiện tại thế nào.

Sau khi xem xét, Chu Văn lập tức vui vẻ.

Hiện tại Lưu Vân đã biến thành chuột qua phố, người người kêu đánh, các thế lực lớn đều đang tìm kiếm tung tích của hắn, thậm chí có người trên mạng công khai treo giải thưởng, người có thể cung cấp đầu mối trung tích Trộm thánh, có thể nhận một một viên trứng Sử thi Phối sủng, nếu có thể mang bọn hắn tìm đến chỗ Trộm thánh, thậm chí có thể nhận được một viên trứng Thần thoại Phối sủng.


Đây chỉ là cung cấp manh mối, không cần tự thân mạo hiểm mà phần thưởng đã phong phú như vậy, rõ ràng trứng Thiên Tai cấp Phối sủng dụ hoặc lớn thế nào.

Đoán chừng hiện tại toàn bộ Địa Cầu đều lùng sục tung tích của Lưu Vân, một Trộm thánh cứ như vậy thân bại danh liệt, thậm có thể chết oan chết uổng.

Cái này trước đây Chu Văn không ngờ tới hậu quả này, có điều Lưu Vân đã tấn thăng Khủng Cụ cấp, lại am hiểu không gian truyền tống, muốn bắt được hắn không phải chuyện dễ.

Chỉ cần hắn trốn về Vô Tẫn Tinh Hải, đoán chừng không ai có thể tìm được hắn.

- Lúc nào mới có thể học được chiêu Thâu Tinh thủ của Đại sư huynh đây.

Chu Văn cũng hơi bất đắc dĩ, một mực không tuôn ra kỹ năng kết tinh Thâu Tinh thủ.

Coi như có thể tuôn ra, đẳng cấp kỹ năng Thâu Tinh thủ cũng không cao, muốn đạt trình độ như Lưu Vân cũng không dễ dàng.

Tại khu nhà cũ An gia, Nha Nhi đang ngồi xổm bên trong vườn hoa, cúi đầu nhìn con kiến xuyên qua bụi cỏ.

- Nha Nhi tiểu thư, Đốc Quân sai cho ta dẫn ngươi đi ăn ngon.

Một người sĩ quan đến bên người Nha Nhi, ngồi xổm xuống cười nói với Nha Nhi.

Nha Nhi không để ý đến sĩ quan kia, ngay cả đầu không thèm nhấc, vẫn còn nhìn con kiến đang bò trên mặt đất.

- Nha Nhi tiểu thư, chúng ta đi nhanh một chút đi, đừng để Đốc Quân đại nhân sốt ruột chờ.

Sĩ quan lại một lần nữa thúc giục nói.

Lúc này Nha Nhi mới đứng lên, quay người đánh giá sĩ quan kia.

Sĩ quan khẽ cười nói:

- Đốc Quân đang chuẩn bị đồ ăn ngon chờ ngươi đấy, chúng ta nhanh đi thôi.

- Ngươi đang nói dối.

Nha Nhi chậm rãi nói.

Sắc mặt sĩ quan kia biến hóa, có điều lập tức khôi phục như người bình thường, cười nói:

- Nha Nhi tiểu thư, ngươi đừng nói giỡn, Đốc Quân còn chờ ngươi đấy.

Nha Nhi lại bình tĩnh nói:

- An đại thúc đều đem đồ vật tới, chính hắn sẽ trực tiếp mang ta đi, sẽ không để người khác làm thay, càng không thể để một người xa lạ không quen biết đến đón ta.

- Ta là tham mưu của Đốc Quân, bởi An phó quan hôm nay vừa vặn có việc, cho nên mới để ta tới đón ngươi.

Sĩ quan kia giải thích.


- Vậy thì càng không thể, nếu ngươi do đại thúc phái tới, vậy hẳn phải biết, đại thúc xưa này đều không giục ta, hắn sẽ an tĩnh chờ đợi, một mực chờ ta đến mới đi.

Nha Nhi nói.

Sắc mặc sĩ quan kia hơi khó coi, nhưng vẫn cười lớn lấy lý do:

- Đã nói tình huống hôm nay đặc biệt, đợi lát nữa Đốc Quân có hội nghị quan trọng, thời gian rất gấp…

- Nếu nói như vậy, đại thúc sẽ không sai ngươi qua đây, hắn là người ôn nhu bao dung, sẽ không để người ta vì hắn phải khó xử.

Nha Nhi nói.

Sĩ quan kia đã hơi hốt hoảng, hắn không có nhiều thời giờ như vậy, thừa dịp An Thiên Tá và A Sinh đều ra ngoài, Âu Dương Lam cũng không ở nhà, hắn nhất định phải bắt cóc Nha Nhi mang đi ra ngoài, không thể chờ đợi thêm nữa.

Khẽ cắn răng, sĩ quan đưa tay muốn tóm lấy tay Nha Nhi, muốn cưỡng ép mang nàng đi.

Nhưng tay sĩ quan kia vừa động, đã nghe thấy một tiếng súng vang, cánh tay của hắn bị trực tiếp đánh xuyên qua, máu tươi bắn ra.

Sĩ quan bưng bít lấy vết thương quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức trắng bệch.

Chỉ thấy An Thiên Tá dáng người thon dài đứng trước cổng vườn hoa, mặc quân trang, khoác áo khoác, trong tay cầm một khẩu súng ngắn, họng súng còn bốc khói lên, đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Đốc. . . Đốc Quân. . .

Chân sĩ quan đều run lẩy bẩy, tựa hồ khí lực trên người mất hết, ngay cả đứng thôi cũng không đứng yên nổi.

- Tại sao?

An Thiên Tá nhìn sĩ quan kia nói.

- Đốc Quân, thật xin lõi, ta thật sự bất đắc dĩ, nếu không phải cùng đường mạt lộ, ta cũng không làm sự tình có lỗi với ngài… Cầu xin ngài nể tình trước đây ta theo ngài vào sinh ra tử, cho ta một cơ hội đi.

Sĩ quan bịch một tiếng quỳ xuống.

- Ta tha ngươi, ngươi có thể sống sao?

An Thiên Tá nói mà không có biểu cảm gì.

Sĩ quan lập tức cứng ở nơi đó, nếu hắn bị bức bất đắc dĩ, như vậy tính An Thiên Tá tha hắn, hắn vẫn có một con đường chết.

Nếu An Thiên Tá tha hắn, hắn còn có đường sống, vậy đã nói rõ hắn cũng không phải bị buộc bất đắc dĩ cùng đường mạt lộ.

An Thiên Tá đi về phía Nha Nhi, lúc đi ngang qua người sĩ quan kia, cầm súng trong tay vứt vào tay hắn, từ tốn nói một câu "Sống hay chết chính ngươi xử lý đi”, tiếp tục đi về phía Nha Nhi.

Sĩ quan khẩu súng giơ lên, nhắm ngay đầu của mình, nhưng lúc hắn bóp cò súng trong tích tắc, lại đem miệng súng thay đổi nhắm ngay phần lưng An Thiên Tá.

Bằng bằng bằng!


Sĩ quan kia bắn ba phát, nhưng súng không hề vang, chỉ có thanh âm tanh tách, bên trong súng không hề có đạn.

Trong chớp mắt này, trên mặt sĩ quan kia đan xen vẻ kinh ngạc, không hiểu, xấu hổ, các loại biểu lộ vô cùng phức tạp.

An Thiên Tá cũng không quay đầu lại, ôn nhu ôm Nha Nhi, quay người đi về phía cửa chính.

Đi qua người sĩ quan kia, An Thiên Tá từ tốn nói một câu:

- Ngươi theo ta lâu như vậy, lúc nào thấy ta để Nha Nhi thấy qua huyết tinh bao giờ chưa?

Sĩ quan ngốc tại đó, thân thể run rẩy, bờ môi cũng run rẩy, không nói nổi một lời nào, hắn biết mình tự tay hủy cơ hội cuối cùng của mình.

An Thiên Tá ôm Nha Nhi đi ra vườn hoa về sau, dùng tay mang theo bao tay da màu đen bưng bít lỗ tai nàng lại, trong hoa viên truyền ra một tiếng súng vang, sau đó hết thảy bình tĩnh lại.

- Đây lần là lần thứ mấy trong tháng rồi?

An Thiên Tá buông tay thôi bịt tai Nha Nhi, hỏi A Sinh một bên.

A Sinh một bên, trên mặt mang theo biểu lộ không thể làm gì, trả lời:

- Lần thứ tám, đây cũng là lần nguy hiểm nhất, không ngờ Triệu tham mưu do một tay ngài bồi dưỡng ra, lại bị địch nhân thu mua, còn ý đồ xuống tay với Nha Nhi, quả nhiên đối phương không từ bất cứ thủ đoạn nào.

- Đây là thời điểm làm chút gì đó, để bọn hắn biết An Thiên Tá ta còn tồn tại.

An Thiên Tá vừa ôm Nha Nhi vừa nói.

- Đốc Quân, ngài muốn làm gì, chỉ cần phân phó.

A Sinh đứng thẳng người, trong mắt sát ý dọa người chợt lóe lên.

- Không cần dữ như vậy, bằng không sẽ hùa dọa Nha Nhi.

An Thiên Tá khẽ cười nói:

- Sát phạt không phải mục đích, cũng không phải thủ đoạn tất yếu, ta chỉ muốn để bọn hắn muốn khóc cũng không khóc được.






Bình Luận (0)
Comment