Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 240



Biến dị Bá Xà: Truyền Kỳ cấp.

Mệnh cách: Thiên Sinh Bá Giả.

Lực lượng: 19.

Tốc độ: 16.

Thể phách: 18.

Nguyên khí: 15.

Kỹ năng thiên phú: Tử Vong Triền Nhiễu.

Phối hợp trạng thái: Thương.

- Không có kỹ năng Không gì không đánh được!


Chu Văn thầm thất vọng, Biến dị Bá Xà dù thuộc tính của nó không tệ, như nếu không có kỹ năng Không gì không đánh được, đối với hắn cũng vô dụng.

Thu Biến dị Bá Xà, Chu Văn chỉ có thể tiếp tục đì cày hang rắn, dù cái gì cũng phải kiếm được trứng Phối sủng Biến dị Bá Xà có kỹ năng Không gì không đánh được.

- Oanh!

Thời điểm Chu Văn đang cày quái Bá Xà, đột nhiên cảm thấy phòng kịch liệt lay động, như động đất.

Chu Văn vội vàng thối lui ra khỏi trò chơi, trong tiểu lâu vọt ra, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Chu Văn xông lúc đi ra, hai bên An Tĩnh cùng Vương Lộc đều đã đứng ở trong sân, hai người bọn họ đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nhìn cái gì.

- Không phải vừa mới có địa chấn sao? Các nàng đi ngắm bầu trời làm gì?

Chu Văn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, xem xét phía dưới lập tức giật mình.

Trên bầu trời, từng sợi tơ óng ánh giăng khắp nơi, giống như một tấm lưới to lớn không có giới hạn bao phủ toàn bầu trời, phạm vi bao phủ to lớn, chỉ sợ không chỉ Tịch Dương học viện, mà rất có thể toàn bộ Lạc Dương bị bao phủ bên trong.

Phía trên mạng nhện, có một con Thiên Tri Chu đầu mọc tám cái mắt, đang phun ra tơ nhện.

- Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm?

Chu Văn thầm giật mình.

Con nhện lớn thế kia, bắn ra mạng nhện, cơ bao trùm cả Lạc Dương, khí thế như vậy, tuyệt đối không phải là mặt hàng dễ chơi.

Lúc này đã có máy bay vũ trang xuất hiện tại bên trên bầu trời, khởi động công kích đối với Thiên Tri Chu, tuy nhiên tơ nhện vũ động, cuốn lấy những chiếc máy bay vũ trang kia, máy bay vũ trang lập tức dính vào tơ nhện, lập tức nổ tung.

Máy bay nổ tung nhưng không thể thiêu hủy tơ nhện.

Máy bay phóng ra đạn cùng tên lửa, nhưng đều bị tơ nhện cản lại, thoạt nhìn không có tác dụng.

- Chít!

Thiên Tri Chu phát ra tiếng im ắng gào thét trên bầu trời, năng lực Đế Thính cho Chu Văn nghe được tiếng rít kỳ quái.

Sau đó phần bụng Thiên Tri Chu mở rất nhiều lỗ thoát khí, ở giữa những lỗ thoát khí, có một ít khối cầu màu trắng được phun ra, hướng về nhiều nơi.


Có hai quả cầu hướng về Tịch Dương học viện rơi xuống, Chu Văn ngưng mắt nhìn lại, chờ khoảng cách tới quả cầu tới gần mới phát hiện, đây căn bản không phải là quả bóng gì, mà không biết bao nhiêu nhện con màu trắng quấn quýt lấy nhau.

Thời điểm quả cầu trắng sắp rơi xuống đất, khối cầu ầm ầm nổ tung, nhện con rơi đầy trời rơi vào bốn phía Tịch Dương học viện, nhất thời trong học viện khắp nơi đều có nhện con hoành hành.

- Tất cả thầy trò chú ý, lập tức tức miểu sát nhện con trong học viện, đây không phải diễn tập... Đây không phải diễn tập. ..

Trường học phát thanh truyền đến thanh âm vội vàng.

Sử thi đạo sư đã hoành không đến, một kiếm giết chết không biết bao nhiêu nhện con.

Chẳng qua số lượng quá nhiều, cho nên không ít nhện con rơi vào trong học viện.

Bên trong Tứ Quý Viên có không ít nhện rơi vào, cách bọn Chu Văn không xa có một con, toàn thân con nhện trắng như tuyết, lông tơ cũng trắng, móng vuốt như ngọc thạch hơi mờ, cái đầu so với người còn lớn hơn, nhưng nhìn vậy không thế nào dọa người, ngược lại có điểm giống đồ chơi.

An Tĩnh cùng Vương Lộc tò mò đánh giá con nhện, Chu Văn trực tiếp triệu hoán Bá Xà, cầm Bá Vương thương đâm tới con nhện.

Trải qua một trận ở Âm Dương giới, Chu Văn càng nhạy cảm với Dị thứ nguyên sinh vật hơn, vô luận nó đẹp mắt hay không dễ nhìn, đều phải đảm bảo bản thân mình không nhận được uy hiếp.

Chu Văn cầm Bá Vương thương đâm được một nửa, chỉ thấy nhện con phun ra một đầu tơ nhện, quấn trên Bá Vương thương, sau đó nó hất lên, khiến Chu Văn cảm thấy có một cỗ lực lượng cực đại truyền đến, khiến cho Chu Văn có chút cầm không được.

Vội vàng nắm chặt Bá Vương thương, một người một nhện giống như kéo co, Chu Văn trong lúc nhất thời vậy mà không thể lôi con nhện kéo qua.

An Tĩnh triệu hồi một thanh trường kiếm, kiếm mang mang thần quang lóa mắt, một kiếm trảm tới nhện con.

Con nhện lại phun ra tơ nhện, lợi kiếm quang đụng chạm lấy tơ nhện về sau, vậy mà cũng bị dính trụ, không khỏi khiến ba người đều giật nảy cả mình.

Tơ nhện thậm chí ngay cả kiếm quang đều có thể đủ dính trụ, dạng này năng lực có chút đáng sợ.

Mấu chốt bọn Chu Văn không biết con nhện này đến cùng có phải Dị thứ nguyên sinh vật hay không, hay chỉ là phân thân khôi lỗi của Thiên Tri Chu, nhất thời cả ba có chút đau đầu.

Trong miệng nhện con không ngừng phun tơ nhện, muốn dính trụ ba người, trong chốt lát tơ nhện bao trùm cả một mảng lớn.

Vương Lộc triệu hoán ra một đầu roi, nhưng mới văng ra ngoài, bị mạng nhện cho dính trụ, làm sao cũng không kéo trở lại được.

Bên trên bầu trời, đã có Sử thi cường giả phi điểu tới, trường kiếm mang theo kiếm mang kinh thế lăng không chém về phía Thiên Tri Chu, nhưng tưởng tơ nhện sẽ bị chặt đứt bởi sơn nhạc kiếm quang, đụng phải kiếm quang, cũng bị dính trụ vô phương tiến lên, một lát sau tiêu tán vô tung.


Mà Thiên Tri Chu bắn ra tơ nhện, cuốn lấy phi điểu, như mảnh dây thép, trực tiếp siết chặt thận thể phi điểu thành hai đoạn.

Sử thi cường giả ở quân đội cử tới đã có năm vị, thế nhưng bọn hắn dùng hết mọi năng lực, trong lúc nhất thời không thể làm gì Thiên Tri Chu.

Mà thỉnh thoảng Thiên Tri Chu lại bắn ra bóng nhện, rơi về phía các nơi trong thành thị, khiến toàn bộ thành thị đều lâm vào trong khủng hoảng.

Chu Văn, Vương Lộc cùng An Tĩnh đều thử nghiệm chiến đấu với nhện con, tuy nhiên không có hiệu quả tốt, công kích của cách nàng đều bị tơ nhện cản lại, căn bản không thể uy hiếp được nổi nó.

Chu Văn cầm điện thoại thần bí chụp một cái, muốn thử nhìn một chút tư liệu của nó, tìm kiếm phương pháp giết chết nó.

Nhưng tư liệu khiến Chu Văn có chút thất vọng, tư liệu chỉ nói nhện con là khôi lỗi Thiên Tri Chu, không phải là Dị thứ nguyên sinh vật.

Chu Văn triệu hồi Ba Tiêu Phiến, quạt một phát Thái Âm Phong, hàn phong xuyên qua mạng nhện, cuốn trên thân nhện con, lập tức thổi bay nhện con, đâm vào mặt tường, đụng nứt vách tường lầu nhỏ.

Tầm mắt An Tĩnh lạnh băng, bắt lấy cơ hội, kiếm quang trong chốc lát đâm vào thân thể nhện con.

Bành!

Chỉ thấy thân thể nhện con nổ tung, trực tiếp chết oan uổng.

- Chu Văn, cái quạt của ngươi hay phết, chúng ta mau đi giết hết lũ nhện khác, miễn cho học sinh khác thụ thương.

Vương Lộc vui mừng quá đỗi, nói với Chu Văn.

Chu Văn không lạc quan như Vương Lộc, số lượng nhện con rơi xuống thật sự quá nhiều, bọn hắn đối phó còn khó khăn như vậy, không biết những người dân bình thường sẽ như thế nào? Chỉ sợ toàn thành Lạc Dương trở thảnh cảnh tượng ngày tận thế.

Ba người Chu Văn lao ra khỏi Tứ Quý Viên, thấy các nơi đặc chiêu sinh đang chiến đấu với nhện cọn, bọn hắn không khác với bọn Chu Văn, dùng đủ loại công kích không gây tác dụng gì đối với lũ nhện con.




Bình Luận (0)
Comment