Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 274



- Ngươi là Mị.

Chu Văn ngồi bên trong huyết vũ, đột nhiên trầm tư một lát nhìn chằm chằm Liễu Thành Chí nói.

Ba loại Yêu ma Quỷ quái, Chu Văn đã thấy Quỷ quái và Si, còn chưa gặp qua Mị, mà thấy được Liễu Thành Chí bây giờ, không giống như người bình thường.

-Khanh khách…Ngươi rất là thông minh..Vậy mà có thể nhìn thấu thân phạn của ta, nhưng thật sự đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, không thể lấy mạng được ngươi.

Lữ Vân Tiên vừa nói chuyện, thân thể đột nhiên run run, bên trong thất khiếu bay ra hơi khói quỷ dị màu tím.

Hơi khói màu tím dần dần ngưng tụ thành một chỗ, biến thành một thân ảnh mông lung màu tím, thân ảnh bị khói mù màu tím bao vây, Chu Văn và Lữ Vân Tiên chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh như nữ nhân, không rõ ràng bộ dáng thế nào.

Hơi khói màu tím tung bay ra ngoài, thân thể Liễu Thành Chí ngã xuống, trên thân hoàn toàn không có khí tức, rõ ràng đã chết, thân thể nhanh chóng hư thối.

-Trước đó, ta cũng không xem thấu thân phận ngươi, chẳng qua kỳ quái mà thôi, vì sao ngươi có thể chạy thoát trở về, năng lực của ngươi không có cách nào che dấu toàn bộ, vẫn còn sơ hở. Mà con người ta vốn có tính cách lạnh lùng, rất khó tin tưởng bất kỳ ai, luôn có chút phòng bị đối với tất cả mọi người.


Chu Văn nói.

-Thì ra là vậy, ngươi có thể gọi tên ta, còn tưởng rằng ngươi đã sớm nhìn thấu thân phận của ta.

Tử ảnh vừa cười vừa nói.

-Tại sao ngươi phải chiếm thân thể Liễu Thành Chí, đem chúng ta lừa gạt vào đây?

Chu Văn chỉ muốn kéo dài một chút thời gian, để thân thể có thể khôi phục được chút nào hay chút nấy.

Trước mặt Mị, có lẽ còn khó đối phó hơn đầu Thạch Si, Thạch Si tuy mạnh, nhưng trí tuệ không cao, còn Mị trước mắt quỷ kế đa đoan.

-Đầu Si kia vận khí quá tốt, lại nuốt được Thạch khí mà đám người Liễu Thành Chí mang ra, thời điểm ta phát hiện được, nó đã bắt đầu tiến hóa, do đó ta không phải là đối thủ của nó, cho nên chỉ có thể nghĩ chút biện pháp đem các ngươi tới đây, hi vọng các ngươi cùng nó lưỡng bại câu thương. Nhưng không nghĩ tới nhân loại các ngươi bên kia, chỉ có một chút thực lực như vậy, ban đầu ta còn có chút thất vọng, cứ tưởng lần này không có cơ hội. Lại không nghĩ tới xuất hiện một người như ngươi vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Mị vừa nói vừa yêu kiều cười một tiếng, vũ mị nói với Chu Văn:

-Ta còn muốn đa tạ ngươi giết chết Thạch Si, đem Thạch khí một lần nữa lấy ra ngoài. Cỗ lực lượng trong thân thể ngươi đúng là mạnh mẽ, ngay cả ta đều sinh ra vẻ sợ hãi, thật khiến người ta kinh ngạc tán thán. Đáng tiếc, thân thể của ngươi quá yếu đuối, căn bản không chịu nổi lực lượng cường đại như thế, nếu như ngươi bây giờ còn muốn sử dụng nó, không cần ta động thủ, thân thể của ngươi sẽ bị lực lượng kia trực tiếp đè nát. Ngươi bây giờ, thân thể đang ở biên giới sắp sụp đổ, đã không có khả năng đánh với ta một trận, nếu ngươi hai tay dâng lên Thạch khí, ta còn có khả năng lưu mạng các ngươi, để các ngươi có thể sống rời Trác Lộc.

-Văn thiếu gia, ngươi đi trước, để ta chặn lại nàng.

Lữ Vân Tiên đứng trước mặt Chu Văn, tầm mắt sáng rực nhìn Mị nói.

Mị khinh thường nhếch miệng:

-Hỏa diễm lực lượng của ngươi, trong huyết vũ bị suy yếu không đến bảy thành uy lực, huống chi ngươi vừa mới trọng thương, hiện tại sức chiến đấu của ngươi không đủ năm thành, ta muốn giết ngươi, chỉ cần trong nốt nhạc, còn hắn, một người thân thể sắp sụp đổ, có thể trốn đi đâu?

-Xem ra ngươi đã tính toán kỹ.

Chu Văn nhìn Mị nói, mặc dù hắn không tin vận mệnh, vận may có thể cải biến cuộc đời mỗi người, tuy nhiên hắn không thể không thừa nhận, sau khi lấy được Trúc đao, vận khí của hắn, xác thực vô cùng kém, mấy lần rơi vào hiểm cảnh.

-So với tính toán của ta, có vẻ may mắn hơn một chút, các ngươi đã không chịu đưa Thạch khí cho ta, ta không thể làm gì khác hơn, ngoài tự mình lấy.

Mị nhìn thấu tâm tư Chu Văn, trên thân nổi lên tử cực quang, hướng về phía Chu Văn.


Lữ Vân Tiên ngưng tụ sức mạnh, một Hỏa diễm mãnh hổ quyền đánh tới, nhưng Mị tùy tiện đưa ta y chộp tới, bàn tay tinh tế mang theo tử khí chạm vào đỉnh đầu Hỏa diễm mãnh hổ, khiến nó trong nháy mắt dập tắt, giống như bọt nước.

-Ta đã nói rồi, chiến lực của ngươi đã không đủ năm thành, muốn giết ngươi quá đơn giản.

Mị vừa đi vừa nói chuyện.

-Ngươi muốn Thạch khí cũng không khó, có điều trước khi đem nó cho ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là cái gì?

Chu Văn cầm Thạch khí nói.

-Nói cho ngươi cũng không sao, năm đó xảy ra cuộc chiến Trác Lộc, thật ra là cuộc va chạm giữa hai Dị thứ nguyên sinh mệnh, Thạch khí chính là Thánh vật một phương.

Mị nói.

-Cuộc chiến Trác Lộc, không phải là cuộc chiến giữa Hoàng đế và Xi Vưu sao? Bọn họ đều là nhân loại, làm sao kéo tới cái gì Dị thứ nguyên sinh mệnh?

Chu Văn khó hiểu nói.

-Đúng, bọn hắn là nhân loại, có điều bọn hắn đại biểu không chỉ nhân loại, bằng không hai tên nhân loại , làm sao có thể mời được nhiều Dị thứ nguyên sinh vật kinh khủng tham chiến như vậy.

Mị lạnh nhạt nói:

-Hai người bọn họ chỉ là người phát ngôn nhân gian của hai thế lực khác nhau mà thôi, Hoàng đế đại biểu Dị thứ nguyên sinh vật, dùng Thạch làm Thánh vật, còn Xi Vưu đại biểu Dị thứ nguyên sinh vật, dùng Kim loại làm Thánh vật, Thạch khí trong tay ngươi, một trong những Thánh vật của Dị thứ nguyên sinh vật theo Thạch hệ.

-Theo ta được biết, trong thần thoại truyền thuyết, Yêu ma Quỷ quái đứng về bên thế lực Xi Vưu, nếu như truyền thuyết không sai, Hoàng đế đứng bên thế lực theo Thạch hệ, không biết Thạch khí có ích lợi gì đối với ngươi?

Chu Văn kéo dài thời gian, nhưng thân thể thương tích quá nặng, trong thời gian ngắn không có khởi sắc quá lớn.

Một bên hắn nói chuyện với Mị, một bên suy nghĩ vận chuyển não, tìm kiếm cơ hội sống sót.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tình huống hiện tại xác thực giống Mị nói, hẳn đến tuyệt cảnh, không có bất kỳ cơ hội nào chiến thắng Mị.


Hiện tại hắn không còn năng lực chiến đấu, Lữ Vân Tiên cũng không phải đối thủ Mị, chiến lực duy nhất còn có hiệu quả chỉ còn Hắc Ám y sư, nhưng bản thân lực chiến đấu của Hắc Ám y sư không mạnh, chủ yếu tập chúng vào công năng phụ trợ.

Hơn nữa Mị cũng thấy qua năng lực Hắc Ám y sư, nếu không có phương án khắc chế Hắc Ám y sư, nó sẽ không ra tay.

-Kéo dài thời gian vô dụng thôi, có điều nói cho ngươi cũng không sao, Thạch khí đối với bất luận Dị thứ nguyên sinh mệnh đều có chỗ tốt rất lớn.

Mị nói xong đã trực tiếp lao tới, một tay lấp lóe tử quang, chộp tới đầu Chu Văn.

Lữ Vân Tiên lập tức động thủ, Chu Văn cũng triệu hoán Hắc Ám y sư, mong sử dụng được năng lực dao giải phẫu, định trụ thân thể Mị.

Nhưng Mệnh hồn Linh hồn y sư cắm dao giải phẫu vào thân thể Mị, lại trực tiếp xuyên qua, không gây tác dụng gì đối với nàng, ngược lại Lữ Vân Tiên bị tử quang chấn bay ra ngoài, ngã xuống huyết vũ, thoạt nhìn tình huống vô cùng nguy nan.

-Lão sư! Hiện tại chỉ có thể dựa vào ngươi cứu mạng.

Chu Văn đã sơn cùng thủy tận, ngoại trừ sử dụng Vương Chi Thán Tức liều mạng lần nữa, hắn thực sự nghĩ không ra biện pháp khác, không khỏi nghĩ đến trước khi chuẩn bị đi, Vương Minh Uyên cho hắn cái hộp nhỏ.

Chu Văn nhớ kỹ bên trong có tờ giấy Vương Minh Uyên viết, cũng không biết phía trên viết diệu kế gì, chỉ còn cách ôm lấy ngựa chết làm ngựa sống, Chu Văn vội vàng lấy hộp trong không gian hỗn độn, trực tiếp lật ra, cầm tờ giấy mở ra, sau đó Chu Văn thấy trên tờ giấy viết bốn chữ.

-Quỳ xuống cầu xin tha thứ!

Chu Văn thấy rõ ràng phía trên viết bốn chữ, kém chút phun một ngụm tiên huyết ra ngoài.






Bình Luận (0)
Comment