Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 287



Lúc Chu Văn đi ra, vài người Lữ Vân Tiên cũng đi ra khỏi lều vải, đứng nhìn về phương hướng di tích.

-Văn thiếu gia, chúng ta mau qua xem?

Lữ Vân Tiên nhìn về phía Chu Văn hỏi, rõ ràng hắn cũng phán đoán là quái xe phát ra âm thanh.

Chu Văn gật đầu nói:

-Đi qua nhìn một chút.

Hắn rất tò mò chiếc quái xe kia, bên trong trò chơi, hắn không nhìn thấy chiếc xe kia, cho dù tiến vào thông đạo trong lòng đất, cũng không thấy được sự tồn tại của nó.

Hiện tại Chu Văn phi thường tò mò, quái xe từ đâu tới, là người nào mang vào, hay là đồ vật vốn trong thông đạo dưới lòng đất.

Lữ Vân Tiên đi theo Chu Văn cùng nhau tiến vào bên trong di tích, do thương thể chưa lành, Lục Ngưng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo bọn hắn tiến vào di tích.

-Các ngươi giải quyết Không gian chi phong?


Lục Ngưng cưỡi một đầu Tuyết hồ khổng lồ, đi theo Chu Văn và Lữ Vân Tiên vào bên trong, nàng không thấy Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên dùng thủ đoạn gì quấy nhiễu Không gian chi phong, cũng không thấy Không gian chi phong xuất hiện, không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

Thời điểm nàng và đám người Tửu gia đi vào, hi sinh không ít Phối sủng, mới tìm được phương pháp quấy nhiễu Không gian chi phong, nhưng chỉ là phương pháp quấy nhiễu mà thôi, không có khả năng giải quyết vấn đề triệt để, Không gian chi phong vẫn có thể xuất hiện.

-Văn thiếu gia, đã giết hết Dị thứ nguyên sinh vật sử dụng Không gian chi phong, trong thời gian ngắn nơi này, sẽ không xuất hiện Không gian chi phong.

Lữ Vân Tiên nói.

Lục Ngưng nghe cảm giác có chút không thể tin tưởng, tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía Chu Văn, thực sự khó tưởng tượng, thiếu niên này có thể làm được chuyện bất khả tư nghị này.

Nhưng sự thật phơi bày ngay trước mắt, khiến nàng không thể không tin, nàng tiến vào trong di tích một hồi lâu, không gặp qua Không gian chi phong.

Chu Văn không nói gì, không nói tiếng nào tiến về phía trước, rất nhanh ba người đã tiến tới cửa thông đạo tiến vào lòng đất.

Quả nhiên, chiếc quái xe kia phát ra âm thanh, vốn nó đứng ở lối đi, không còn động tĩnh , lúc này quái xe lại chuyển động, con rối đứng trước xe trên bàn đạp đang chậm rãi thôi động bánh xe điều khiển, quái xe tựa như đang lên dây cót, phát ra thanh âm kẹt kẹt kẹt kẹt, mỗi dao động một vòng, sẽ phát ra một tiếng vang lớn, coong, coong.

Bánh xa quái xe đang chậm rãi di chuyển, chẳng qua lần này nó không tiến về phía trước, mà từ từ thối lui, tựa hồ muốn trở về bên trong di tích.

-Đây là quái xe các ngươi nói? Các ngươi tìm thấy ta trên quái xe này sao?

Lục Ngưng chậm rãi đánh giá quái xe đang rút về hỏi.

-Đúng thế.

Lữ Vân Tiên nói:

-Ngươi nằm bên trong thùng xe, hơn nữa trên xe có mỗi mình ngươi.

-Không biết lực lượng nào khiến nó di chuyển?

Lục Ngưng dò xét con rối trên quái xe, tựa hồ muốn biết đây có phải là vật sống hay không.

-Trước đó ta và Văn thiếu gia đã kiểm tra qua, quái xe là tử vật, trên thân con rối cũng không tìm thấy dấu hiệu vật sống, thế nhưng cũng không phát hiện thứ gì làm nhiên liệu cho nó, không biết nguyên lý gì thôi động quái xe chạy đi. Chúng ta vốn tưởng nguồn năng lượng của nó tiêu hao hết, xem ra không phải như vậy.

Lữ Vân Tiên nói.


Mắt thấy quái xe chậm rãi rút lui, nhanh chóng đi vào thông đạo dưới lòng đất, Chu Văn nhìn Lục Ngưng hỏi:

-Lục Ngưng, ngươi nói ngươi bị hôn mê, không biết tại sao quái xe đưa ngươi ra. Ngươi thử nhớ lại xem có phải ngươi tiến vào bên trong quái xe hay không?

-Ta thật sự không biết, lúc ấy ta bị đám người Tửu gia đánh rơi xuống, trực tiếp lao vào biển Huyết tơ trùng, rất nhanh hôn mê bất tỉnh, ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra sau đó.

Lữ Vân Tiên lắc đầu nói:

Chu Văn nhìn quái xe nhanh chóng lui vào bên trong, cau mày suy tư.

Hắn vào trong game, dựa vào tư liệu Lục Ngưng đưa cho, đi sâu vào thế giới trong lòng đất, bởi tư liệu Lục Ngưng đưa cho, chỉ có một ít địa điểm đặc biệt, hơn nữa không có đánh dấu kỹ càng phương vị và đường đi, cho nên Chu Văn phải tự mình tìm tòi.

Nhưng bên trong thế giới dưới lòng đất quá lớn, hắn đã ở bên trong xoay chuyển mười mấy tiếng, nhưng không thể tìm được tòa cung điện Lục Ngưng nói.

Chu Văn không cho rằng Lục Ngưng lừa gạt hắn, bởi vì con đường bên trong rắc rối phức tạp, hắn xoay chuyển thật lâu, phát hiện nhiều khi, hắn sẽ đi vể những địa điểm hắn đã đánh dấu từ trước, hơn nữa những địa điểm này không cố định, Chu Văn đi trong game mười mấy tiếng vẫn không thể tìm được cung điện.

-Ta nhớ ngươi đã nói, ngươi ngã xuống mặt đất đứt gãy, ngay trong cung điện đúng không?

Chu Văn nhìn Lục Ngưng hỏi.

-Không sai, khi chúng ta mới tiến vào cung điện, thì bị bọn Tửu gia đánh lén, rơi xuống mặt đất nứt gãy.

Lục Ngưng nói.

-Nếu như ta suy đoán, ngươi rơi vào chiếc quái xe này, sau đó vô ý đụng phải cơ quan nào đó, khiến quái xe lái ngươi ra ngoài, hiện tại nếu chúng ta ngồi lên xe, không biết có thể trở lại đoạn nứt gãy kia không?

Chu Văn lại hỏi.

-Ta thật không biết, có điều làm như vậy, thực sự quá nguy hiểm.

Lục Ngưng cười khổ nói.

-Đúng vậy, quá nguy hiểm.

Lữ Vân Tiên cũng nói.


-Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đây có lẽ là phương pháp tốt nhất. Lục Ngưng đã nói, nàng bị bọn Tửu gia dẫn đi, bọn Tửu Gia biết đường, chúng ta lại không biết.

-Nếu chúng ta đi xuống, sợ rất khó tìm được tòa cung điện kia. Lục Ngưng được quái xe ra ngoài, nếu Lục Ngưng có thể bình yên vô sự ra ngoài, rõ ràng bên trong quái xe khá an toàn, chúng ta ngồi trên quái xe đi vào, có thể trực tiếp đến tòa cung điện kia.

Chu Văn nói.

Đương nhiên, Chu Văn không nói một câu, hắn chơi hết mười mấy tiếng, đã khá hiểu thế giới dưới lòng đất, bên trong có mấy loại Dị thứ nguyên sinh vật, hắn đều có phương pháp đối phó, hiện tại, phiền toái nhất chính là con đường như mê cung, đi mãi không ra được, bây giờ có quái xe, thắp lên một tia hi vọng cho hắn.

-Đây là phỏng đoán, vạn nhất quái xe đem chúng ta tới nơi nguy hiểm hơn thì sao?

Lữ Vân Tiên nói.

-Chúng ta không biết bên trong có gì cả, cho nên bất kỳ nơi nào trong đấy, đối với chúng ta đều nguy hiểm.

Chu Văn thấy nửa thân quái xe đã tiến vào lối đi, ngay lập tức không do dự nữa, trực tiếp bước nhanh đi qua, nhảy vào bên trong thùng xe, sau đó nói với Lữ Vân Tiên và Lục Ngưng:

-Các ngươi trở lại doanh địa chờ ta, ta đi đây.

Mặc dù Chu Văn vẫn có thể chờ được, nhưng tìm kiếm đường ra trong game, hắn không biết phải mất bao lâu mới có thể tìm thấy đường ra, có lẽ bảy tám ngày, thậm chí một hai tháng, hắn có thể đợi, nhưng hắn sợ lão hiệu trưởng, A Sinh, Âu Dương Lam, bọn hắn ở bên trong không chờ được.

Hắn không lo lắng mình bị nhốt bên trong, hắn đã nghiên cứu qua thế giới trong lòng đất, bên trong thế giới dưới lòng đất có mấy chỗ khá an toàn, hơn nữa hắn mang theo đầy đủ vật dụng hàng ngày, đồ ăn thức uống bên trong không gian hỗn độn, coi như hắn bị nhốt nửa năm cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa hắn có điện thoại thần bí, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn chỉ cần tìm một chỗ an toàn, hắn có thể để Nhân vật tí hon dò đường.






Bình Luận (0)
Comment