Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 391



Chu Văn phát hiện gần đây mình càng ngày càng bận bịu, có quá nhiều sách cần đọc, cho nên thời gian chơi game giảm dần.

Chờ khi Thất Lạc Quốc Độ có thể sử dụng tiếp, Chu Văn lại tới biển dưới mặt đất, nhưng lần này hắn không trực tiếp xuống biển, mà thao túng Nhân vật tí hon bay lượn sát mặt biển.

Không đầy một lát, chỉ thấy phía dưới mặt biển có bóng mờ to lớn, chín đầu Hắc Long gầm thét chui ra.

Hi sinh Độc Chi Bạch Ảnh, Chu Văn tiến vào trong biển, tới gần một đầu Hắc Long, nhưng đầu Hắc Long kia vẫy đuôi, lập tức khơi dậy kinh thiên gợn sóng, nước biển trực tiếp đem thân thể Chu Văn tạt lui.

Chu Văn đành phải mượn lực trùng kích của sóng biển rời xa Hắc Long, lần nữa ra khỏi mặt biển, nhưng hắn không dám bay quá cao, bởi càng tới gần bầu trời càng dễ chết hơn.

Từng đầu Hắc Long tranh nhau xông tới, từng con trong miệng phun ra sóng nước, tựa như núi lửa bùng nổ.

Chu Văn sử dụng Quỷ bộ xông vào bên trong nước biển, lần hắn nhìn đúng vị trí chiến xa, liều mạng bơi về chỗ chiến xa, mượn chiến xa yểm hộ, ngăn cản những đầu Hắc Long thôn phệ và công kích.

Chu Văn đem từng động tác chín đầu Hắc Long tính toán trong đầu, Nhân vật tí hon không ngừng chu toàn với Hắc Long, đồng thời chạy về phía chiến xa, dán đằng sau chiến xa.

Một đầu Hắc Long đột nhiên lao đến, Chu Văn không chút do dự vọt tới, đánh nó một cái Độc Long chưởng, sau khi Độc Long chưởng đụng vào lân phiến Hắc Long, Chu Văn không có thời giờ nhìn kết quả, hoán đổi Mệnh hồn Thất Lạc Quốc Độ, lợi dụng thuấn di chạy trốn.

Lần này hắn các mặt biển rất gần, sau khi thuấn di rồi thi triển Quỷ bộ, trực tiếp lao ra khỏi mặt biển, nhóm Hắc Long phẩn nộ đuổi theo Chu Văn.


Hai cánh sau lưng Chu Văn giang ra, phát động vô hạn Quỷ bộ, tránh né chín đầu Hắc Long công kích, hướng về vách núi cách đó không xa.

Cũng may chín đầu Hắc Long vô phương rời biển, khiến Chu Văn chạy trốn tới động quật, nhìn chín đầu Hắc Long đằng xa xa gào thét, nhấc lên sóng lớn biển động.

Chu Văn đứng bên trong động quật tìm kiếm đầu Hắc Long bị trúng Độc Long chưởng, người bên ngoài không thể phân biệt chín đầu Hắc Long, thoạt nhìn giống nhau như đúc, nhưng Chu Văn nghiên cứu tư thái chín đầu Hắc Long, không thể quen thuộc hơn được nữa, liếc mắt đã phát hiện được đầu Hắc Long bị dính Độc Long chưởng.

Trên bụng nó, Chu Văn thấy được một cái chưởng ấn màu đen, bởi Hắc Long vốn có màu đen, cho nên mới đầu Chu Văn không thể nhìn thấy chưởng ấn, mãi nhìn lúc sau, Chu Văn mới phát hiện được.

-Hi vọng có tác dụng.

Chu Văn biết đây là cơ hội đầu tiên chém giết Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật, hiện tại hắn chưa có năng lực chiến đấu chính diện cùng Thần thoại sinh vật, ở đây may mắn có tỏa liên nhốt Hắc Long, cho nên Chu Văn mới có cơ hội thử nghiệm giết bọn chúng.

Chờ một hồi, mãi đến khi chín đầu Hắc Long mất kiên nhẫn trở về đáy biển, Chu Văn vẫn không thấy đầu Hắc Long kia tử vong.

-Dù sao Hắc Long cũng là Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật, khả năng kháng độc sẽ cao hơn một chút, chờ một chút nữa vậy.

Chu Văn thối lui ra khỏi Phó bản, tính toán đợi ngày mai có Thất Lạc Quốc Độ hồi chiêu, lại xuống biển kiểm tra đầu Hắc Long kia chết chưa.

Hiện tại Nhân vật tí hon tuyệt đối không thể chết, nếu không Phó bản sẽ quét mới, đến lúc đó những cố gắng trước đó sẽ uổng phí.

Không muốn làm chuyện quá nguy hiểm, Chu Văn đi đến Trạch thành cày Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, cố gắng đem thuộc tính bản thân lên 40 điểm.

Vận khí hôm nay không tệ, giết mấy con Bích Ngọc Thiềm Thừ, lại tuôn ra một khối Độc tố kết tinh, ngoài ra thu được một khỏa trứng Phối sủng Bích Ngọc Thiềm Thừ.

Chu Văn kỳ thật cày được không ít trứng Phối sủng, có điều phần lớn đều làm thức ăn cho mấy con Thần thoại Phối sủng, chúng nó thích ăn đồ cao cấp không thích những loại bình thường.

Trừ phi trứng Phối sủng thuộc loại cực phẩm, nếu không bình thường Chu Văn sẽ không giữ lại.

-Tại sao trò chơi trên điện thoại thần bí không có chế độ treo máy cáy quái nhỉ? Nếu có thì tốt biết mấy.

Chu Văn cày khá lâu, khó tránh khỏi có lúc buồn tẻ, dù sao lặp đi lặp lại giết một con quái, thực sự không có tính khiêu chiến gì cả.

-Chu Văn, có nhà không?

Có người bên ngoài gõ cửa, Chu Văn nghe ra là thanh âm Vương Lộc, mở cửa xem xét, quả nhiên thấy Vương Lộc đứng tại cửa viện.

-Có chuyện gì?


Chu Văn đi vào trong sân, mở cửa ra.

Vương Lộc bĩu môi một cái nói:

-Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?

-Được, có điều gần đây ta bề bộn nhiều việc, nếu không có chuyện gì đặc biệt, ta trở lại đọc sách.

Chu Văn nói xong muốn, quay đầu trở lại.

-Ngươi vừa mê trò chơi lại còn đọc sách? Để cho ta nhìn một chút, ngươi đọc loại sách nào.

Vương Lộc vốn có chuyện muốn nói, có điều nghe nói Chu Văn đọc sách, hứng thú, tiến vào ký túc xá của hắn.

-Lý luận dây cung, Học thuyết lượng tử,.. Ngươi rảnh thật đọc sách từ khoa học lý luận đến học thuyết duy tâm, không biết ngươi rốt cuộc theo chủ nghĩa duy vật hay duy tâm?

Vương Lộc tiện tay lật vài cuốn sách trên salon, vừa cười vừa nói.

-Có chỗ tốt gì chỉ ta cái?

Chu Văn một lật sách một bên dùng điện thoại di động tra tư liệu.

-Ngươi thật thú vị.

Vương Lộc đem sách trả về vị trí cũ, sau đó ngồi bên cạnh Chu Văn, nhìn cuốn sách trong tay Chu Văn, thấy nội dung bên trong là cái gì vũ trụ.

-Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Chu Văn hỏi.

-Trước đó ta giúp ngươi chiếu cố hai con sủng vật của ngươi, ngươi nói sẽ báo đáp ta, hiện tại ngươi có rảnh hay không, ta có việc cần nhờ ngươi?

Vương Lộc nheo mắt lại nhìn Chu Văn nói.

-Ngươi muốn ta làm gì?

Mỗi lần Chu Văn ra ngoài, đều đem Linh dương và Tiểu điểu giao cho Vương Lộc chiếu cố, lúc đó đúng là nói thiếu nợ nàng, về sau sẽ trả.


-Đi theo ta, gặp một người.

Vương Lộc nói.

-Người nào?

Chu Văn khẽ nhíu mày.

-Một người ta không muốn gặp, nhưng không thể không gặp, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải muốn trốn nợ hay không?

Vương Lộc nhìn chằm chằm Chu Văn nói.

-Không có, tùy tiện hỏi một chút, lúc nào đi?

Chu Văn nghĩ thầm, hỏi nữa cũng thế, ngược lại vẫn thiếu nhân tình.

-Hiện tại, ngươi đi thay quần áo, chúng ta đi luôn, còn phải trở trước khi cửa chính đóng.

Vương Lộc nói.

Chu Văn không tiếp tục hỏi nữa, trở lại phòng ngủ thay đồng phục, thay đổi thành quần áo bình thường, đi theo Vương Lộc rời khỏi học viện.

Chu Văn rất khó hiểu, tại sao Vương Lộc muốn đi ăn cùng người khác lại phải mang hắn đi làm gì, Vương Lộc không nói, hắn cũng không hỏi.

Sau khi đến nhà hàng, Vương Lộc tiến vào một gian phòng, Chu Văn thấy trong phòng có một người đang ngồi chờ sẵn, đó là một người nam nhân trung niên, có điều Chu Văn không biết hắn là ai.






Bình Luận (0)
Comment