Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 425



- Đã lâu không gặp, Tần Vũ Phu.

Thân thể Á Khắc xoay lại, nhìn về phía Tần Vũ Phu.

Tần Vũ Phu thấy rõ ràng gương mặt kia, lập tức sợ hãi:

-Không có khả năng. . . Á Khắc. . . Ngươi làm sao có thể thoát…

Năm đó Tần Vũ Phu đã từng tham dự hành động vây bắt Á Khắc, trong đó có không ít chiến hữu cùng tham gia hành động với Tần Vũ Phu.

Thời điểm đó, Tần Vũ Phu là một tráng niên hăng hái, cùng một đám Sử thi cường giả trong Liên bang cùng nhau vây bắt Đại Ma Đầu Á Khắc, thời điểm đó hắn, không e ngại chút nào, chỉ một lòng vì dân trừ hại.

Nhưng quá trình vây bắt, càng ngày càng nhiều chiến hữu của Tần Vũ Phu bị Á Khắc dùng thủ đoạn lặng yên giết chết, mà bọn hắn chưa từng gặp mặt Á Khắc lần nào, điều này Á Khắc ý thức được, Á Khắc đơn giản là một Ác mà kinh khủng, một con hồ ly giảo hoạt, một đầu Độc Xà âm tàn, trên người hắn có được đầy đủ tố chất làm Ác nhân.

Trên lưng Tần Vũ Phu có một vết sẹo cực lớn, chính là trận chiến vây bắt Á Khắc lưu lại, nếu không phải mệnh hắn lớn, sợ đã sớm chết trên chiến trường.

Tên Á Khắc, lập tức khiến một số sĩ quan trung niên tái mặt, sát nhân cuồng ma Á Khắc, chính là cái tên khi còn bé phụ mẫu bọn hắn thường xuyên dọa họ.

Nếu như bọn hắn phạm lỗi, hoặc một mực phá phách, như vậy cha mẹ bọn hắn sẽ nói, Đại Ma Đầu Á Khắc tới, mang bọn hắn mang đi ăn hết.

Mặc dù hiện tại bọn hắn trở thành Sử thi cường giả, nhưng nghe được cái tên này, theo bản năng có chút sợ hãi.


Một sĩ quan khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rõ ràng chưa từng nghe tên Á Khắc, cũng có thể đã nghe qua, nhưng không có chút ấn tượng nào, dù sao tời điểm hắn ra đời, Á Khắc đã bị bắt.

-Chẳng cần biết ngươi là ai, đã đến đây không thể tùy tiện làm bậy.

Sử thi sĩ quan lạnh giọng nói, hắn tự xưng là thiên tài, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tuổi đã tấn thăng Sử thi, không kém mấy so với những thiên tài kia của Lục đại gia tộc anh hùng.

Đáng tiếc, hắn không biết người đang đứng trước mặt hắn đáng sợ như thế nào, lại đáng giá thấp Đại Ma Đầu có tiếng trong lịch sử Liên bang.

Á Khắc không thèm liếc nhìn hắn, chẳng qua đưa tay búng một cái.

Oanh!

Thân thể sĩ quan trẻ kia đột nhiên nổ tung, phát ra sóng xung kích đem phòng ốc phụ cận hoàn toàn nổ tung, mặc dù mấy sĩ quan kia đã phản ứng rất nhanh, nhưng khoảng cách quá gần, cho nên không ít sĩ quan bị tạc thương.

-Từ giờ trở đi, tất cả im miệng cho ta, ta không có thời gian lãng phí trên thân lũ rác rưởi các ngươi, ngươi nào nói nhảm nữa, biết hậu quả rồi đấy.

Á Khắc lạnh lùng nói.

-Ngươi…

Một sĩ quan tính tình nóng nảy muốn liều mạng với Á Khắc, bị Tần Vũ Phu ngăn lại.

-Á Khắc, ngươi đến cùng muốn làm gì?

Tần Vũ Phu nhìn chằm chằm Á Khắc hỏi.

-Ta chỉ muốn muốn hắn.

Á Khắc chỉ Chu Văn nói.

-Hiện tại ngươi theo ta, nếu ngươi dám nói Không, ta sẽ biến tất cả mọi người trong đây thành thịt vụn.

-Chu Văn, ngươi nghe ta nói, hiện tại ngươi lập tức rời khỏi đây, chuyện này để ta xử lý.

Tần Vũ Phu nhìn chằm chằm Á Khắc, trên thân hào quang lấp lánh, một bộ khôi giáp xuất hiện trên thân hắn.

Những sĩ quan khác và binh sĩ đều triệu hoán Phối sủng của bản thân, tùy thời có thể chiến đấu.

-Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại như thế nào, ta đây sẽ cho các ngươi thanh tỉnh một chút.

Á Khắc nói xong, chuẩn bị búng tay một cái.


-Á Khắc, chờ một chút.

Chu Văn mở miệng nói.

Á Khắc dừng tay lại, hứng thú nhìn Chu Văn nói:

-Làm sao? Suy nghĩ thông suốt rồi?

Chu Văn gật đầu nói:

-Ta đã suy nghĩ kỹ, ta sẽ đi với ngươi.

Chu Văn không phải vì mấy người Tần Vũ Phu mà đáp ứng đi cùng Á Khắc, ban đầu hắn đã không sợ Á Khắc, mà trong thâm tâm hắn nhất định phải tìm được Á Khắc, giải quyết triệt để phiền toái này mới được.

Coi như hiện tại hắn động thủ, giết Á Khắc trước mặt, nhưng hắn không dám chắc Á Khắc đứng trước mặt là chân thân hay là con rối phân thân.

-Chu Văn, không thể, lập tức rời khỏi đây.

Tần Vũ Phu quát.

-Tần phó thống đốc, hiện tại tất cả mọi người trong quân doanh đều bị Á Khắc gieo Sinh mệnh bạo phá, ngươi làm tổng tư lệnh Kỳ sơn, ngươi thật sự muốn đem mạng tất cả mọi người chôn cùng sao?

Hiện tại Chu Văn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn lãng phí chút thời gian nào.

Tất cả mọi người nghe được câu này, vẻ mặt đại biến, tất cả mọi người bị gieo Sinh mệnh bạo phá, vậy bọn hắn chẳng phải tùy thời giống sĩ quan trẻ kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tan xác sao.

-Không có khả năng, Sinh mệnh bạo phá cần phải tiếp xúc mới hoạt động được, chúng ta không hề gặp hắn.

Tần Vũ Phu biến sắc nói.

-Hẳn ngươi đã gặp qua nó?

Á Khắc chỉ chỉ Nguyền Rủa Miêu yêu dưới chân mình.

Tầm mắt tất cả mọi người trơ mắt nhìn con mèo kia, sau khi xem xét đều biến sắc, bởi bọn hắn xác thực thấy qua con Tử miêu này, nhưng đều vô tình nhìn thấy, nhưng thời điểm chú ý, lại không nhìn thấy nó đâu, còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Bây giờ ý thức được sự tình tựa hồ có chút không đúng, mà người sĩ quan trẻ tuổi kia tự bạo, khiến trái tim bọn hắn phát lạnh.

-Cần ta chứng minh cho các ngươi xem không?

Á Khắc lạnh lùng nói.


-Không cần, ta đi với ngươi.

Chu Văn nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi cục diện hiện tại, hắn nhất định phải tìm được chân thân Á Khắc.

Gia hỏa nguy hiểm như vậy, dù như thế nào cũng không thể để hắn tiếp tục sống sót.

Lần này có những sĩ quan và binh sĩ không liên quan đến hắn, nhưng lần sau khó đảm bảo hắn có làm gì thân nhân và bằng hữu mình không.

-Chu Văn…

Vẻ mặt Tần Vũ Phu dị dạng nhìn Chu Văn.

-Phó thống đốc, xin ngài nhớ kỹ trách nhiệm bản thân, ngài không phải bảo vệ một mình Chu Văn ta, mà sau lưng ngài còn ngàn vạn sinh linh bách tính cần bảo vệ.

Chu Văn chỉ muốn mau mau đi theo Á Khắc, nếu Tần Vũ Phu cứ ngăn cản hắn, ngược lại biến thành chướng ngại cho hắn, cho nên Chu Văn chỉ muốn chụp cái trách nhiệm lên đầu Tần Vũ Phu, khiến hắn không thể sinh ra quyết tâm cá chết lưới rách.

Nhưng những lời này rơi vào tai của Tần Vũ Phu, Lữ Tố và một đám sĩ quan, binh sĩ, ngược lại có ý nghĩa bất đồng.

Hình ảnh Chu Văn, trong lòng bọn họ lập tức trở nên vĩ đại, đơn giản là hình ảnh Anh hùng không ngại hi sinh tính mạng, cứu vớt lê dân bách tính.

Hiện tại bọn họ nào biết được, hiện tại Chu Văn hận không thể tránh xa bọn họ càng xa càng tốt, trong lòng không nguyện ý đứng chung với một đống bom, tùy thời có thể nổ tung.

-Đi thôi.

Á Khắc quy người, đi về cổng trụ chính.

Chu Văn không chút do dự theo sau lưng hắn, Tần Vũ Phu há to miệng, cuối cùng không nói gì được, chỉ hướng về chỗ Chu Văn, hành lễ theo kiểu quân nhân.

Tất cả sĩ quan và binh lính, đều hướng về Chu Văn cúi chào, đưa mắt nhìn hắn và Á Khắc rời khỏi quân doanh.






Bình Luận (0)
Comment