Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 489



Minh Tú đình chỉ luyện tập, lực ảnh hưởng trên Vô Tự bia đã biến mất, Minh Tú đang chuẩn bị muốn nhìn lại một chút Vô Tự bia, sau đó luyện tiếp tập, đã thấy Quân Đình Ngọc mang theo người đi tới.

-Đồng học, chúng ta có thể nói chuyện được không?

Quân Đình Ngọc thấy Minh Tú đình chỉ luyện tập, không kịp chờ đi tới.

-Có chuyện gì không?

Minh Tú nghi hoặc nhìn Quân Đình Ngọc hỏi.

Quân Đình Ngọc nhìn về phía Lý Minh Xán, bởi có mấy lời, bản thân hắn khó nói, nhưng không nói những lời đó, khó mà đả động nhân tài như Minh Tú.

Dĩ nhiên Lý Minh Xán hiểu rõ ý tứ của Quân Đình Ngọc, ho nhẹ một tiếng nói với Minh Tú:

- Đồng học, ngươi xưng hô như thế nào? Hiện tại ngươi đang học ở học viện nào?

-Ta gọi là Minh Tú, là sinh viên năm nhất Minh Thành học viện, bây giờ đang tại Tịch Dương học viện trao đổi học tập.

Đây không phải là bí mật gì, không cần thiết phải dấu giếm, nên Minh Tú ăn ngay nói thật.


-Mới năm nhất đại học thôi sao?

Nhãn tình Quân Đình Ngọc sáng lên, Minh Tú còn ưu tú hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng Minh Tú là sinh viên năm ba thậm chí là năm tư đại học, không nghĩ hắn đã trẻ còn ưu tú như vậy.

Mà Minh Tú nói hắn là học sinh Minh Thành học viện, chẳng qua là trao đổi sinh đến học tập tại Tịch Dương học viện, trong lòng Quân Đình Ngọc càng tự tin hơn.

Nếu hắn thật sự là học sinh Tịch Dương học viện, với trình độ của hắn, nhất định thuộc loại trọng điểm bồi dưỡng, thế Minh Thành học viện còn kém nhiều, so với Tịch Dương học viện không cùng đẳng cấp.

Mà Đế Đô học viện chỗ hắn, không hề kém Tịch Dương học viện, bài danh còn cao hơn một chút, chỉ cần đủ thành ý và lợi ích, hắn tin Minh Tú chắc chắn sẽ động tâm.

Làm trao đổi sinh tại Tịch Dương học viện, hay trực tiếp đi Đế Đô học viện làm nghiên cứu sinh của hắn, chỉ cần là người có não, hẳn đều biết phải làm thế nào.

-Minh Tú đồng học, ta tới giới thiệu cho ngươi một chút, vị này Quân Đình Ngọc Quân lão tiên sinh, là đạo sư Đế Đô học viện, kiêm nhiệm chức vụ Phó viện trưởng, là chuyên gia Đạo học trứ danh…

Lý Minh Xán nêu lên một lèo các danh hiệu của Quân Đình Ngọc, coi như đằng sau không có những danh hiệu kia, chỉ cần biết Quân Đình Ngọc là đạo sư Đế Đô học viện, đã đủ để người ta tôn kính.

-Minh Tú đồng học, ngươi có hứng thu đi Đế Đô học viện học tập không, bên ta đang thiếu hai danh ngạch nghiên cứu sinh, còn khả năng xin học bổng.

Quân Đình Ngọc cắt ngang lời Lý Minh Xán, bởi Lý Minh Xán nói quá dài dòng.

Hiện tại Minh Tú mới hiểu, mấy lão đầu này, lại muốn hắn đi Đế Đô học viện học tập.

-Thật có lỗi, chỉ sợ làm ngài thất vọng.

Minh Tú không cần nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt Quân Đình Ngọc, ban đầu hắn đã không muốn đi Tịch Dương học viện, tự nhiên cũng không thiết tha gì Đế Đô học viện.

-Tại sao? Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, có thể nói cho ta biết, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết.

Quân Đình Ngọc hơi ngẩn ra, trong lòng ngoài ý muốn, không nghĩ Minh Tú lại trực tiếp cự tuyệt hắn.

-Không có chuyện gì khó xử, có điều ta chỉ hi vọng có thể lưu lại Tịch Dương học viện học tập.

Minh Tú nói.

-Nếu ta nhớ không nhầm, trao đổi sinh tại Tịch Dương học viện chỉ ở lưu lại Tịch Dương học viện 3 tháng? Sau ba tháng, không phải ngươi sẽ trở lại Minh Thành học viện sao?

Quân Đình Ngọc nhìn Minh Tú hỏi, hắn hoải nghi mình có nhớ nhầm hay không.

-Đúng vậy, thời gian ta ở lại Tịch Dương học viện không đến một tháng nữa.


Minh Tú gật đầu nói.

-Vậy tại sao ngươi không muốn đi Đế Đô học viện?

Quân Đình Ngọc lại càng không hiểu.

-Bởi nơi này co người có thể dạy dỗ ta, nơi khác không có.

Minh Tú nghiêm túc nói.

Quân Đình Ngọc thấy Minh Tú nói nghiêm túc, không giống kiểu nói năng qua loa, suy nghĩ một chút nói:

-Tịch Dương học viện rất tốt, không hề thua kém Đế Đô học viện chúng ta, có điều ngươi nói nơi này có trình độ dạy học xuất sắc hơn Đế Đô học viện của chúng ta, chưa chắc đúng. Toàn bộ đạo sư của Tịch Dương học viện, Quân Đình Ngọc ta chỉ phục mỗi một người là Lãnh Tông Chính, đừng bảo đạo sư của ngươi là Lãnh Tông Chính nhá?

-Không phải.

Minh Tú khẽ lắc đầu.

-Vậy đạo sư của ngươi là ai?

Quân Đình Ngọc lại hỏi.

-Đạo sư của ta là ai, không quan trọng, bởi ta muốn lưu lại Tịch Dương học viện học tập, không bởi đạo sư của ta, mà bởi bên trong Tịch Dương học viện có một người, đối với ta mà nói, hắn chính là huấn luyện viên tốt nhất, không có bất kỳ người nào có thể thay thế hắn, chính là hắn là người dạy ta dùng kiếm như thế nào.

Minh Tú nói.

-Há, hắn là ai?

Quân Đình Ngọc hứng thú.

Ngươi có thể dạy Minh Tú ưu tú như vậy, Quân Đình Ngọc cho rằng đây nhất định là một vị đạo sư đức cao vọng trọng, hoặc là một Kiếm khách nổi danh, giúp Minh Tú học tập.

Nhưng Minh Tú vừa quay đầu, đem ngón tay chỉ về một hướng, sau đó nói:

-Hắn, hắn chính là huấn luyện viên của ta.

Quân Đình Ngọc có chút ngoài ý muốn, không nghĩ huấn luyện viên của mà Minh Tú nói, lại ở đây, nhưng hắn nhìn theo phương hướng ngón tay Minh Tú chỉ, lập tức kinh ngạc.

Bởi phương hướng Minh Tú chỉ, nơi đó chỉ có một người, đó là chỗ Chu Văn đang chơi game, lúc này Chu Văn đã tiến vào Phó bản, tiếp tục cày quái, thoạt nhìn chiến đấu vô cùng kịch liệt.

-Ngươi nói học sinh đang chơi game kia, chính là huấn luyện viên của ngươi?


Quân Đình Ngọc tưởng Minh Tú chỉ nhầm, dạng học sinh thiên tài như Minh Tú, người có thể dạy hắn, tự nhiên là một vị cường giả chân chính, tại sao lại là một học sinh, thậm chí là một tên nghiện game như vậy.

-Đúng vậy, hắn chính là huấn luyện viên của ta, hắn đã dạy ta dùng kiếm như thế nào, cho nên chỉ còn không tới một tháng, ta hi vọng có thể học thêm hắn nhiều hơn nữa.

Minh Tú rất chân thành nói.

Đám người Quân Đình Ngọc cùng Lý Minh Xán há to miệng nói không ra lời, xem Minh Tú biểu lộ, không giống kiểu ăn nói lung tung, nhưng chỉ vì muốn theo một học sinh khác học tập một tháng, mà từ bỏ cơ hội làm nghiên cứu sinh Đế Đô học viện, đây là chuyện bọn hắn không tài nào hiểu nổi.

-Minh Tú đồng học, ngươi nên suy nghĩ lại một chút đi, mặc dù vị huấn luyện viên của ngươi có chỗ hơn người, có điều so sánh với đạo sư như Quân lão, khẳng định vẫn có khoảng cách. Ngươi còn trẻ, chắc không biết, học sinh mà Quân Đình Ngọc dạy dỗ, rất nhiều người là Sử thi cường giả nổi danh trong Liên bang…

Lý Minh Xán nói.

-Quân Đình Ngọc, đạo sư Đế Đô học viện, Phó hiệu trưởng danh dự, Đạo học gia trứ danh, bản thân thực lực xuất chúng, còn dạy dỗ Trương Hoa Ngọc, Sử thi cường giả nổi tiếng tại Liên bang, dạy dỗ không dưới ba mươi vị Sử thi cường giả…

Minh Tú thuộc trong lòng bàn tay, đem sự tích Quân Đình Ngọc nói một lần.

Thế nhưng cuối cùng hơi hướng về phía Quân Đình Ngọc, cúi đầu nói:

-Cảm ơn hảo ý của ngài, nếu trước khi ta tới Tịch Dương học viện, lúc chưa gặp được huấn luyện viên, ta sẽ không do dự đáp ứng ngài đi Đế Đô học viện, thế nhưng hiện tại cho dù chỉ còn một ngày thời gian, ta vẫn hi vọng được học huấn luyện viên.

Cả người Quân Đình Ngọc và Lý Minh Xán đều choáng váng, nhìn Minh Tú quay người đến trước Vô Tự bia, ngồi xuống tiếp tục xem bia, đến nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng Đao ngâm thẳng Vân tiêu, bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Thu Nhạn hóa chưởng làm đao, một đao chém ngược hướng chân trời, như Thương Long Nghịch Thiên, khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, phảng phất như Thiên Địa Thương Khung như sắp bị hắn chém làm đôi.

-Mệnh hồn! Hắn đã ngưng tụ Mệnh hồn! Trời ạ! Hắn mới bao nhiêu tuổi!

Thân thể Quân Đình Ngọc run lên, không dám tin vào mắt mình, mở to hai mắt nhìn về phía Phong Thu Nhạn, như thấy quỷ.






Bình Luận (0)
Comment