Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 870



Loại Nguyên Khí quyết này thật quái dị, không biến hóa nhiều như bình thường, thuần túy tăng cường Nguyên khí.

Một lần Nguyên Khí quyết tuần hoàn, tạp chất bên trong Nguyên khí bị loại bỏ một phần, khiến Nguyên Khí càng thêm tinh thuần, Nguyên Khí quyết này phảng phất là loại chuyên môn tinh luyện Nguyên khí.

Nguyên bản Chu Văn tưởng rằng luyện loại Nguyên Khí quyết này có thể tiến vào Hoàng lăng, nhưng kết quả phát hiện cũng không có ích lợi gì, Nguyên Khí quyết nhập môn về sau, Chu Văn sử dụng nó đẩy đẩy đại môn, nhưng đại môn một mực khóa lại, không cách nào mở ra.

Vô phương từ trong trò chơi tiến vào Tần Thủy Hoàng lăng, khiến Chu Văn có chút thất vọng.

Nguyên bản còn muốn theo trò chơi tiến vào đại điện, xem có thể nghĩ biện pháp thông quan thạch kiếm trấn thủ, hiện tại chỉ có thể từ bỏ.

Ma Giáp Hổ Phách tướng càng đánh càng mạnh, đã có thể cùng thập nhị Kim Nhân chống lại, hắn trong cổ thành không ngừng thối lui xung phong, phần lớn Thanh Đồng Nhân bị hắn giết chết, chỉ còn lại thập nhị Kim Nhân vẫn còn dây dưa với hắn, có điều chúng đã không cách nào áp chế Ma Giáp Hổ Phách tướng.

- Năng lực của Ma Giáp Hổ Phách tướng thật vô đối, chỉ thời gian đầy đủ, thậm chí so Bạo Quân Bỉ Mông còn cường đại hơn.

Chu Văn có chút vui mừng, có điều đồng thời cũng có chút bận tâm.

Kỹ năng Khắc chủ và Rừng Thiêng Nước Độc vẫn còn, vẫn luôn khiến nội tâm Chu Văn không thoải mái.


- Tiểu sư đệ, ta nhớ đầu Ma Giáp Hổ Phách tướng hẳn là Sử thi Phối sủng? Tại sao lại khủng bố như vậy?

Lưu Vân nhịn không được hỏi.

- Ngươi không biết một chút Phối sủng có thuộc tính tiến hóa sao?

Chu Văn thuận miệng nói.

Lưu Vân sớm có suy đoán, có điều nghe được Chu Văn chính miệng thừa nhận, không khỏi càng thêm hối hận lúc trước đem Ma Giáp Hổ Phách tướng trả lại Chu Văn.

Phối sủng có thể tiến hóa vô cùng ít, đây đều là loại Phối sủng lấy được trong một số Dị thứ nguyên lĩnh vực đặc thù, mới có được năng lực tiến hóa.

Theo Lưu Vân, Ma Giáp Hổ Phách tướng hẳn là loại Phối sủng này.

Bên trong vòng chiến kịch liệt, một Kim Nhân không chịu nổi lực lượng cường đại va chạm, trên thân thể xuất hiện vết rạn, bị Hổ Phách tướng một phát thương chọc thủng đầu.

Thân thể cao lớn của Kim Nhân ngã xuống, nguyên bản thân thể vô cùng cứng rắn, lại đột nhiên yếu như đồ sứ, vỡ tan chia năm xẻ bảy.

Chu Văn thấy bên trong thi thể Kim Nhân, lại tuôn ra một viên Thứ nguyên kết tinh.

Mất một Kim Nhân, chiến lực của thập nhị Kim Nhân bị suy yếu một bậc, mà lực lượng Ma Giáp Hổ Phách tướng lại trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, cứ kéo dài tình huống này, Ma Giáp Hổ Phách tướng hung uy đại phát, còn lại thập nhất Kim Nhân, bị hắn triệt để áp chế.

Ma Giáp Hổ Phách tướng như một cỗ máy giết chóc không biết mệt mỏi trên chiến trường, càng đánh càng hung mãnh, đem mười một Kim Nhân giết liên tục bại lui, không bao lâu, lại có một Kim Nhân bị hắn chém giết.

Kể từ đó chiến lực của đám Kim Nhân càng yếu, số Kim Nhân còn lại bị Ma Giáp Hổ Phách tướng chém giết lần lượt, thời điểm Kim Nhân cuối cùng ngã xuống, bên trong toàn bộ Hoàng thành không còn Dị thứ nguyên sinh vật nào còn sống.

Chu Văn xuống quét dọn chiến trường, đem trứng Thanh Đồng Nhân và Thứ nguyên kết tinh thu hết lại.

Thập nhị Kim Nhân chỉ tuôn ra một viên Thứ nguyên kết tinh, có điều nó lại là một viên Nguyên Khí kỹ kết tinh.

Chu Văn âm thầm dùng di động nhìn một chút, phát hiện yêu cầu hấp thu Nguyên Khí kỹ kết tinh tương đối đơn giản, cần 41 Nguyên khí cùng 41 thể phách thuộc tính, cũng không yêu cầu thuộc tính dặc biệt.

Đáng tiếc Chu Văn chỉ có 41 điểm Nguyên khí, vẫn không cách nào thấp thu luyện hóa, đành phải thu lại trước.


Không có đối thủ về sau, hỏa diễm trên người Ma Giáp Hổ Phách tướng dần dần tiêu tán, hỏa lô dần dần dập tắt, thực lực tốc độ cao biến mất.

Chu Văn không mệnh lệnh Ma Giáp Hổ Phách tướng xông vào bên trong Cung điện, mặc dù lực lượng của hắn vô cùng cường hãn, nhưng dù sao nó vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp, nếu chiến đầu cùng thạch kiếm, chỉ sợ ăn thua thiệt.

- Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ Tỉnh Đạo Tiên trở về?

Lưu Vân không cam tâm, tuy nhiên lại không có biện pháp gì.

Vừa rồi hắn triệu hoán mấy con Sử thi Phối sủng xông vào Cung điện, nhưng vừa vặn đi vào, lại bị kiếm quang trên thạch kiếm miểu sát, thạch kiếm căn bản không ra khỏi vỏ.

Chu Văn cũng đang nhìn thạch kiếm, có điều con mắt càng tập chung nhiều trên thẻ trúc.

- Mặc dù thạch kiếm mạnh mẽ, có điều nơi phát ra năng lượng của nó tựa hồ xuất phát từ thẻ trúc, nếu có thể hủy hết thẻ trúc, nói không chừng lực lượng thạch kiếm bị giảm trên diện rộng, muốn xông vào cũng không phải chuyện không thể.

Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư.

Nhưng thẻ trúc lại bên trong đại điện phía sau thạch kiếm, muốn động chạm thẻ trúc, trước hết thông qua thạch kiếm, muốn trước trừ bỏ thẻ trúc, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Chu Văn suy nghĩ một chút, triệu hoán ra Huyết tơ trùng, để chúng nó vào trong Cung điện, muốn thử xem một chút có thể tránh thoát sự thủ hộ của thạch kiếm hay không, bò vào phía sau đại điện phá hủy thẻ trúc kia.

Nhưng Huyết tơ trùng vừa mới tiến vào bên trong Cung điện, bị kiếm quang phóng xạ phía trên thạch kiếm giết chết.

- Ngay cả Phối sủng vi hình cũng không được sao?

Chu Văn khẽ nhíu mày.

Chu Văn cũng cũng không phải không có biện pháp khác, chẳng qua những biện pháp kia, đều cần hắn tiến vào trong điện phủ, mới có thể biết có hữu dụng hay không.

Hắn cũng không nguyện ý tiến vào mạo hiểm, nhưng đối đầu với Khủng Cụ cấp thạch kiếm, đối với hắn mà nói, thật sự quá nguy hiểm.

- Đó là vật gì?

Lưu Vân đột nhiên chỉ bên trong tòa thành cổ, có chút kinh hãi kêu lên.

Chu Văn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chỗ bên trong tòa thành cổ, có một vệt ánh sáng lao tới, đem toàn bộ Hoàng thành dưới mặt đất chiếu sáng choang như tuyết.


Chu Văn âm thầm nhíu mày, thời điểm muốn dùng Đế Thính quét hình vệt ánh sáng kia, đã thấy bên trong cột sáng kia, có một thân ảnh xuất hiện.

- Nhân loại? Không đúng. Thủ Hộ giả? Cũng không đúng.

Chu Văn nhìn thân ảnh kia, trong lòng kinh nghi bất định.

Thân ảnh kia thoạt nhìn như là một nhân loại, bề ngoài và cách ăn mặc quần áo đều giống nhân loại, nhưng khí tức trên người hắn, lại có khí tức của Thủ Hộ giả.

- Chẳng lẽ…

Chu Văn nghĩ đến Vương Minh Uyên, sinh vật trước mặt hắn, khiến hắn liên tưởng đến nhân loại và Thủ Hộ giả dung hợp.

Chẳng qua hắn có chút không giống Vương Minh Uyên, Vương Minh Uyên hấp thu dung hợp Thủ Hộ giả, Vương Minh Uyên bản nhân ý chí vẫn chiếm cứ vị trí chủ đạo.

Mà sinh vật trước mặt này, lại khiến người ta cảm thấy càng thiên hướng về Thủ Hộ giả.

Lưu Vân cũng cảnh giác nhìn sinh vật kia, chỉ thấy hắn từng bước lăng không đi tới, đại bào cổ đại trên thân không gió mà bay, phiêu đãng trên người hắn không thôi.

Khoảng cách đến gần về sau, Chu Văn và Lưu Vân đều thấy hình dáng của hắn rõ ràng, đó một lão nhân có mái tóc, râu ria trắng bệch, mặc cổ trang.

Nhắc tới lão nhân cùng nhân loại bình thường có cái gì khác biệt, vậy cũng chỉ có da của hắn, như ngọc thạch, óng ánh trong suốt.

Nhìn lão nhân kia hướng về phía đại môn Cung điện đi tới, Chu Văn và Lưu Vân đều lùi lại.

Lão nhân kia lại mặc kệ bọn hắn, giống như không thấy bọn hắn, đi thẳng vào đại môn Cung điện.




Bình Luận (0)
Comment