Chỗ chuôi kiếm thanh kiếm kia, lại khắc hai chữ Lục Tiên.
-Cái đồ chơi này là thật hay giả?
Chu Văn trợn to mắt nhìn chuôi Cổ kiếm này, thực sự không thể tin vào hai mắt mình thứ này thật sự là Lục Tiên kiếm.
Hai chữ Lục Tiên này nếu đơn độc mà nói, cũng không có gì ghê gớm, thậm chí hơi bốc phét tí, nhưng nếu đằng sau hai chữ này lại thêm chữ Kiếm, vậy có điểm đáng sợ.
Nếu bên cạnh chuôi kiếm này còn có ba thanh kiếm Tru Tiên, Hãm Tiên Cùng Tuyệt Tiên, vậy càng đáng sợ hơn.
Trong truyền thuyết thần thoại Tru Tiên Tứ Kiếm, đó chính là tồn tại chém giết Tiên Ma, là pháp bảo cường lực nhất của vị giáo chủ đại nhân trong truyền thuyết kia.
Rất khó hình dung bốn thanh kiếm này rốt cuộc lợi hại thế nào, tương tự tồn tại mạnh mẽ như Cửu Vĩ Yêu Hồ bên trong Kỳ sơn, trước mặt Lục Tiên kiếm, chẳng khác nào cá nắm trên thớt, gà đợi làm thịt.
Bốn thanh kiếm kia đã chém giết không biết bao nhiều tồn tại cường đại, tùy tiện lấy ra một thanh, đều có chém giết Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Đứng nói bốn thanh kiếm, tùy tiện nắm giữ một thanh, Chu Văn đoán chứng bản thân không cần phải nói cũng vô địch trên Địa Cầu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết thanh kiếm này thật sự là Lục Tiên kiếm, nếu thanh kiếm này chẳng qua có tên giống nhau, mà không phải thanh kiếm trong truyền thuyết kia, thì không dám nói trước điều gì.
Chu Văn không dám mạo hiểm, triệu hồi ra Bạo Quân Bỉ Mông, để nó thanh kiếm cầm lên.
Lục Tiên kiếm không có bất kỳ phản ứng nào, Bạo Quân Bỉ Mông cầm lấy nó huy vũ hai lần, không hề phát hiện có gợn sóng lực lượng đặc biệt nào, hoàn toàn không có khí thế như lúc trước.
-Rốt cuộc Thử nhân kia điều khiển nó như thế nào?
Tâm niệm Chu Văn vừa động, triệu hoán ra Thổ Hành Thú, mang Lục Tiên kiếm hướng về phía Thử nhân bị thổi bay.
Mặc kệ thanh kiếm này có phải Lục Tiên kiếm thật hay không, bản thân nó có năng lực cường đại, nếu như biết rõ cách điều khiến nó, tự nhiên thêm một trợ lực to lớn nữa.
Một ngụm thổi của Ba Tiêu Tiên không biết thổi Thử nhân bay đi bao xa, Chu Văn theo theo phong ngân đi tìm, chạy được vài trăm dặm, cuối cùng không nhìn thấy phong ngân, nhưng vẫn không tìm được Thử nhân cổ quái kia.
-Không chết sao?
Chu Văn sử dụng Đế Thính tìm tòi phụ cận, cũng không phát hiện được tung tịch của Thử nhân, muốn trở lại Cực Nhạc sơn.
Nhưng ai biết về sau, ngay cả cái bóng của Cực Nhạc sơn cũng không thấy, cứ như Cực Nhạc sơn hư không tiếu thất.
Chu Văn biết muốn tìm Cực Nhạc sơn chỉ sợ rất khó, đành phải mở điện thoại thần bí, thấy phó bản Cực Nhạc sơn đã download thành công, trong trò chơi tiến vào bên trong Cực Nhạc sơn.
Trong trò chơi có rất nhiều, Chu Văn giết rất đã tay.
Rất nhanh, lại xuất hiện mười ba con Hồng Y lão thử, Chu Văn không tâm tình lãng phí thời gian trên người chúng, để Ma Anh thả Ma kiếm xử lý.
Thứ nguyên kết tinh tuôn ra mấy viên, Chu Văn hấp thu những Thứ nguyên kết tinh về sau, lực lượng đạt đến 67, tốc độ đạt đến 71, thể phách 54, nguyên khí đạt đến 70 điểm.
Có điều tâm tư Chu Văn vẫn đặt trên thân Thử nhân, không cẩn thận nhìn thuộc tính của mình, trực tiếp mang theo Ma Anh leo lên đỉnh núi.
Để Chu Văn nghi ngờ chính là, trên đỉnh núi Cực Nhạc sơn, không hề thấy Thử nhân kia.
Trên đỉnh núi có một cái hố, to bằng miệng chén, nhìn bên trong xem xét, lại sâu không thấy đáy, tựa như không có phần cuối.
Chu Văn triệu hoán Thổ Hành Thú xuống, kết quả vật lộn bên trong nửa ngày, vẫn không thể leo xuống đáy, tựa như bên dưới căn bản không có đáy.
-Thật sự kỳ quái, chuyện này rốt cuộc thế nào?
Chu Văn biết cái động này khẳng định có vấn đề, bằng không dùng tốc độ Thổ Hành Thú, thời gian nữa ngày như vậy, chỉ sợ đã xuyên qua Địa Cầu.
Suy nghĩ đủ loại biện pháp, thậm chí còn để Ba Tiêu Tiên dùng phong thổi vào, nhưng Thái Âm Phong kinh khủng đi vào, cứ như vậy biến mất, cũng không biết cái động này sâu thế nào?
Chu Văn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mang Lục Tiên kiếm lên đường, dự định về Lạc Dương một chuyến.
Trên đường đi, Chu Văn trong game cày đủ loại Thần thoại sinh vật, dự định đem thuộc tính của mình tăng lên rồi nói, dù sao thân thể mạnh mẽ mới là căn bản, trong chiến đấu sẽ chiếm tiện nghi hơn.
Bên trên cách đấu tràng Ma phương, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, bên trong chùm bạch quang kia còn có một hư ảnh nhàn nhạt.
Quang ảnh kia buông xuống về sau, trực tiếp rơi trên thân Cửu Việt, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.
-Vừa rồi đó là vật gì?
-Không thấy rõ ràng, là Phối sủng Cửu Việt triệu hoán ra sao?
-Một loại kỹ năng nào đó?
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong lúc nhất thời không ai biết chính xác thứ kia rốt cuộc là cái gì?
Chung Tử Nhã nhìn Cửu Việt lại nhíu mày.
Con ngươi Cửu Việt biến thành màu trắng, mặc dù những địa phương khác không biến hóa lớn, nhưng khí chất trên người hắn rõ ràng lại khác biệt.
-Ngươi là ai?
Chung Tử Nhã nhìn Cửu Việt hỏi.
-Ngươi còn chưa xứng biết tên của ta.
Cửu Việt lãnh đạm nhìn Chung Tử Nhã trả lời.
Lời vừa nói ra, đại đa số người đều hiểu chuyện gì xảy ra.
-Ta thèm vào, thế này cũng được? Những tên Dị thứ nguyên kia không biết xấu hổ?
-Xa luân chiến còn chưa đủ, lại còn tìm tới đánh.
-Ác tâm quá mà, mặc dù ta không thích loại người như Nhã, nhưng ta ghét loại vô sỉ này hơn.
-Nhã, xử lý hắn.
Tâm tìm quần chúng bên trong Liên bang xúc động, ngay cả sắc mặt nhóm Đại Ma Đầu hải ngoại cũng không tốt.
-Thật sự quá khi dễ nhân loại chúng ta.
Thượng Sam Nại Tự nghiêm mặt tự lẩm bẩm, nếu như bây giờ có thể xuất hiện bên trên cách đấu tràng, mặc kệ Nhã thuộc phe nào, nàng cũng muốn lên giúp hắn.
Số lượng người nghĩ giống Thượng Sam Nại Tự không ít, nhưng nhân loại không phải Dị thứ nguyên sinh vật, không ai có thể phá hư quy tắc Ma phương.
Chung Tử Nhã cũng không có tâm tình gì, chẳng qua bình thản nói một câu:
-Cũng tốt, ngược lại ta cũng không có thói quen nhó kẻ thất bại.
-Dốt nát cũng là một niềm hạnh phúc, cố mà trân quý thời gian sống sót này đi.
Cửu Việt cũng không tức giận, chậm rãi giơ tay lên.
Phía trên bàn tay của hắn không có hào quang kinh thiên, chẳng qua tiện tay trảo một cái, Nhã đứng bên ngoài xa xa, lại không biết thế nào lại đến trước mặt hắn, bị hắn tóm lấy cổ.
Cảm giác kia giống như không gian giữa hai người bọn hắn biến mất.
-Răng rắc!
Cổ Nhã trực tiếp bị bẻ gãy, đầu rơi xuống.
Có điều thân thể Nhã gãy mất tuôn ra một đoàn sương trắng, biến thành một con rối rơi xuống mặt đất.
Đầu tiên người quan chiến đều xuất mồ hôi lạnh cả người, sau đó như trút được gánh nặng, hiện tại tuyệt đại đa số nhân loại đều hi vọng Nhã có thể thắng.
Cửu Việt tựa hồ đã sớm biết trước, bàn tay lại bắt, Nhã vừa mới xuất hiện, lần nữa đến trước mặt Cửu Việt, không gian giữa hai ngưới cứ như vậy biến mất.
Coong!
Lần này đích thực là chân thân Nhã, hắn dựng thẳng Thái Cổ tiên kiếm, ngăn trước bàn tay Cửu Việt, nhưng bàn tay Cửu Việt lại trực tiếp bắt lấy cả người và cả kiếm nhấc lên.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long