- Ngươi tốt nhất nên quan tâm bản thân mình đi, ngươi chém giết Tịnh Thân thạch hóa thân của Đế Thiên, ngươi cảm thấy Bát Bộ chúng vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Vương Minh Uyên nói.
-Tịnh Thân thạch hóa thân?
Chu Văn hơi ngẩn ra, hắn còn tưởng mình đã giết chết Đế Thiên chân chính.
-Dị thứ nguyên sinh vật buông xuống vũ trụ Địa Cầu, đều nhận quy tắc hạn chế, Đế Thiên tự nhiên không ngoại lệ, dĩ nhiên không có khả năng dùng chân thân buông xuống, cho nên thứ buông xuống chẳng qua là Tịnh Thân thạch hóa thân, nhờ lực lượng Tịnh Thân thạch, mới không bị quy tắc Địa Cầu gạt bỏ, giữ lại Thiên Tai cấp lực lượng.
Vương Minh Uyên nói.
-Nếu chẳng qua là một phân thân, ta không cầm được Thứ Nguyên Luân, tại sao cứ phải dùng trăm phương ngàn kế muốn đưa ta vào chỗ chết?
Chu Văn nghi ngờ hỏi.
-Nếu chẳng qua chém giết Tịnh Thân thạch phân thân mà thôi, cũng không đến mức nhất định đẩy ngươi vào chỗ chết, nhưng ngươi giết Đế Thiên lại khác.
Lời này của Vương Minh Uyên lại khiến hắn hồ đồ rồi.
-Không phải ngươi vừa nói, ta chẳng qua giết Tịnh Thân thạch hóa phân thân sao?
Chu Văn nghi ngờ hỏi.
-Ngươi giết chẳng qua là Tịnh Thân thạch hóa phân thân, có điều chân thân Đế Thiên đã đồng thời bị ta giết chết, đáng tiếc không ai biết ta hạ thủ, tự nhiên đều cho rằng thời điểm ngươi chém giết phân thân, sử dụng lực lượng nào đó, làm thịt luôn cả chân thân. Dù sao thanh kiếm kia của ngươi cho thấy lực lượng quá mạnh, ngay cả các tộc vương, chỉ sợ cũng cho rằng như vậy.
Vương Minh Uyên hời hợt nói.
-….
Chu Văn lập tức bó tay rồi, nhìn Vương Minh Uyên không biết nói cái gì cho phải.
-Mà coi như không có chuyện Đế Thiên bị chết, người giống ngươi, đã đủ để ảnh hưởng kế hoạch của các tộc vương Dị thứ nguyên kia, bọn hắn chắc chắn sẽ không buông tha ngươi. Nếu để cho bọn hắn biết, ngươi dùng thân thể nhân loại tấn thăng Thần thoại, vậy ngươi càng không thể không chết. Mạt Thế cường giả càng muốn giết ngươi, mà không chỉ một, coi như ngươi tại Địa Cầu, chỉ sợ không sống an ổn.
Vương Minh Uyên còn nói thêm.
-Bọn hắn hẳn không nhận ra ta đi?
Chu Văn suy nghĩ một chút, bản thân hắn hình như không hề bại lộ thân phận.
-Muốn tìm ngươi, không khó như trong tưởng tượng của ngươi vậy, thí dụ như có một vị Dị thứ nguyên vương, tinh thông Thiên Nhãn chi thuật, có thể nhòm ngó nhân quả đã phát sinh. Đừng nói ngươi trước kia chỉ mặc áo giáp đội mũ. Chỉ cần hắn tự mình tiến vào Địa Cầu, muốn tìm ngoi sẽ như trở bàn tay.
Vương Minh Uyên dừng một chút còn nói thêm:
-Coi như vị Dị thứ nguyên vương kia không đến, Thiên Tai cấp cường giả có năng lực tương tự không phải ít, mặc dù bọn hắn không mạnh như vị Dị thứ nguyên vương kia, muốn tìm ra thân phận của ngươi không khó.
-Lão sư ngươi có biện pháp?
Chu Văn biết thừa, nếu Vương Minh Uyên không có biện pháp, hẳn không lãng phí thời gian đến nói với hắn những thứ này.
-Biện pháp ta đã giúp ngươi nghĩ kỹ.
Vương Minh Uyên cười híp mắt nói.
-Biện pháp gì?
Chu Văn mừng rõ hỏi.
-Chính là để ngươi chết đi.
Nói xong, bàn tay Vương Minh Uyên đặt trên đầu Chu Văn dùng sức, Chu Văn căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.
Trận chiến giữa Chu Văn và Đế Thiên kia, đã khiến Liên bang thậm chí cả hải ngoại, đều phát sinh ảnh hưởng cực kỳ to lớn.
Mọi người đều đang suy đoán, Người rốt cuộc có lai lịch thế nào, rốt cuộc hắn là ai.
Đủ loại suy đoán xuất hiện, thậm chí có người suy đoán, "Người" có thể là nhân loại thực sự, mà không phải bán nhân loại dung hợp Thủ Hộ giả, bằng không tại sao lại lấy tên là Người?
Bản thân Người chính là kỳ tích, thêm một chút kỳ tích nữa chẳng có gì lạ, tại sao hắn không thể là nhân loại thuần khiết?
Thế nhưng một nhóm người khác lại nói, Người không thể nào là nhân loại, bởi nhâ loại thuần túy không có khả năng tấn thăng Thần thoại.
Hai bên mỗi người mỗi ý, một mực tranh luận không ngớt, dù ai cũng không cách nào thuyết phục đối phương.
Có điều, có một thứ tất cả mọi người đều thừa nhận, chính là cống hiến của Người đối với nhân loại không thể xóa nhòa.
Nổi tiếng nhất đến từ cục điều tra tự do Liên bang, thậm chí trực tiếp dùng Nhân Hoàng để xưng hô, tên thay Người.
Đương nhiên, bởi tổng biên tấp của cục điều tra tự do Liên bang ủng hộ Người chính là nhân loại thuần khiết.
Mà sở dĩ dùng chữ Hoàng, bởi Dị thứ nguyên cho vị trí đệ nhất gọi là Địa Cầu chi vương, bọn hắn không dùng Vương mà dùng Hoàng, biểu đạt bọn hắn không thừa nhận cái gì gọi là Địa Cầu chi vương.
Trước kia không có Địa Cầu chi vương, về sau cũng không có, chỉ có Nhân Hoàng chúng ta mà thôi.
Coi như lần sau tiếp tục tổ chức Ma phương chi chiến, lựa chọn Địa Cầu chi vương mới, nhân loại sẽ không thừa nhận, duy nhất được công nhận chỉ có Nhân Hoàng.
Mặc dù, người cho rằng Người là bán nhân loại, đối với xưng hô Nhân Hoàng không đồng ý, nhưng bởi các tạp chí lớn đều sử dụng xưng hô thế này, dần dà về sau, cũng bị người ta chấp nhận.
Tất cả liên quan đến Nhân Hoàng, mọi người vẫn tranh luận không ngớt, tuy nhiên lại từ đầu đến cuối không ra nổi kết luận.
Mà nhất kiếm Chu Văn chém giết Đế Thiên kia, khiến tất cả các học viên lớn trong Liên bang bắt buộc, thậm chí rất nhiều học viện, bắt đầu nặn tượng hình ảnh Chu Văn rút kiếm trảm thiên kia.
Chu Văn tự nhiên không biết tất cả những thứ này, bởi vì khi hắn tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình đen kịt lại, mà thân thể không các nào động đậy, giống như bị đồ vật gì đó gắt gao cầm cố lại, cả ngón tay cũng không cách nào động đậy một thoáng.
-Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ta rốt cuộc ở đâu?
Trong lòng Chu Văn tràn đầy nghi hoặc, chậm rãi nhớ lại chuyện lúc trước, biết Vương Minh Uyên đem hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Chu Văn không biết Vương Minh Uyên rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết nơi này rốt cuộc tại địa phương nào, thậm chí không biết mình còn sống sót hay không?
Hắn thử nghiệm triệu hoán Phối sủng của mình, lại phát hiện đám Phối sủng không phản ứng chút nào, giống như tất cả Phối sủng biến mất.
Nhưng Nguyên khí trong cơ thể Chu Văn tựa hồ vận chuyển như bình thường, thậm chí có thể khắc họa Nguyên Khí quyết bên trên Vận Mệnh Chi Luân.
Đủ loại Nguyên Khí quyết đều hết sức bình thường, nhưng hắn cũng không cách nào động đậy, giống như bị phong cấm trong bóng tối vô biên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dùng năng lực Chu Văn, coi như không tỉnh, cũng không khó tính toán thời gian, mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn phát hiện mình lại không cảm giác đói bùng chút nào.
Thần thoại thân thể rất lợi hại, nhưng thân thể lợi hại thế nào, cũng không cách nào một mực không ăn không uống, Chu Văn tính toán thời gian đã vượt qua một tháng, nhưng hắn không cảm giác thấy có điểm đói bụng nào, cái này muời phần bất thường.
-Chẳng lẽ ta thật sự đã chết?
Trong lòng Chu Văn vạn phần nghi hoặc, ngoại trừ người chết về sau, hắn thực sự không nghĩ ra được, tại sao mình đã trải qua thời gian lâu như vậy lại không cảm giác đói bụng chút nào.
Chu Văn thử rất nhiều phương pháp, cũng không có cách nào thoát khốn ra ngoài, tranh thủ thời gian nhàn rồi, dứt khoát không ngừng vận chuyển Mê Tiên kinh, sau đó khắc hoạ đủ loại Nguyên Khí quyết, lĩnh ngộ ảo diệu của chúng.
Trải qua sự kiện trước đó trên Thái Thượng Khai Thiên Kinh xuất hiện kinh văn về sau, Chu Văn lại khắc hoạ Thái Thượng Khai Thiên Kinh, có thể thấy những kinh văn kia cũng xuất hiện.
Cái này khiến Thái Thượng Khai Thiên Kinh bảo trì thời gian dài hơn nhiều, mà khi hắn khắc họa mấy loại Nguyên Khí quyết khác, thời gian bảo trì vẫn ngắn như cũ.
Chu Văn nhàn rỗi không có việc gì, không ngừng nghiên cứu không ngừng khắc hoạ, lĩnh ngộ càng ngày càng sâu, tốc độ khắc họa càng lúc càng nhanh.
Thời gian trải qua rất lâu, Chu Văn cảm giác mình đã chết rồi hay không, hoặc bản thân hắn đang nằm mơ, bởi căn cứ hắn tính toán, thời gian đã qua hơn một năm, hắn vẫn không cảm giác đói bụng chút nào.
---------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long