Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1147 - Chương 1146: Ẩn Sĩ

Chương 1146: Ẩn Sĩ Chương 1146: Ẩn Sĩ

Bên trong phòng trị thương của Tạp Bội gia tộc, một nam nhân đứng trước giường bệnh, bàn tay tản ra vi quang, lăng không ấn xuống miệng vết thương trên bụng của Bố Tư.

Vết thương của Bố Tư lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, không chỉ vết thương thể xác, ngay cả vết thương trên áo giáp Thủ Hộ giả cũng tốc độ cao khép lại, không bao lâu vết thương liền hoàn toàn biến mất.

-Thuộc hạ vô năng, làm phiện đại nhân ngài ra tay trị thương hộ tại hạ.

Bố Tư đứng dậy hành lễ nói.

Nam nhân kia thu về bàn tay, lạnh nhạt nói:

-Cái này cũng không trách ngươi, kiếm pháp của Minh Tú đã đạt cảnh giới cực cao, bên trong Thần thoại cấp không phải ai cũng ngăn được một kiếm của hắn. Chuyện này liền dừng ở đây, về sau chuyện này không liên quan gì đến ngươi, cũng không liên quan gì đến Tạp Bội gia tộc, cứ làm tốt chuyện của ngươi là được.

-Đại nhân. . . Ngài muốn đích thân ra tay sao?

Thân thể Bố Tư run lên, vội vàng hỏi.

Hắn quá rõ ràng người này đáng sợ thế nào, bên trong Tứ đại Thiên Vương thủ hộ Thủ Hộ giả liên minh, thanh danh Ẩn Sĩ không lớn như Động Thế cùng Huyết Vu, thế nhưng người biết đến hắn, đều biết người này so với Động Thế cùng Huyết Vu càng đáng sợ hơn.

-Làm tốt chuyện của ngươi đi.

Ẩn Sĩ nói.

-Vâng, đại nhân.

Bố Tư cúi đầu nghe lệnh.

Đưa Ẩn Sĩ ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được Bách Lệ Nhi đến thăm hắn, Bách Lệ Nhi tò mò liếc mắt nhìn Ẩn Sĩ, Bố Tư bội vàng kéo nàng sang một bên, hướng Ẩn Sĩ giới thiệu nói:

-Đại nhân, đây là cháu gái của ta Bách Lệ Nhi.

Ẩn Sĩ khẽ gật đầu, không hỏi Bách Lệ Nhi, đi thẳng tới bệnh viện.

-Bố Tư thúc, người kia là ai, ngươi thoạt nhìn rất sợ hắn?

Bách Lệ Nhi hơi hiếu kỳ hỏi thăm.

-Tiểu hài tử đừng hỏi lung tung, ngươi chạy đến đây làm gì?

Bố Tư vội vàng quát bảo Bách Lệ Nhi ngưng lại, sau đó nhìn thoáng qua phương hướng Ẩn Sĩ rời đi, phát hiện Ẩn Sĩ đã biến mất, lúc này mới thở dài một hơi.

-Bố Tư thúc, ngươi thật sự không có lương tâm, ta hảo tâm tới thăm ngươi, ngươi còn thái độ như vậy.

Bách Lệ Nhi tức giận nói.

-Tốt rồi, tiểu nãi nãi của ta, ta không sao, không chết được, ngươi yên tâm đi.

Bố Tư cưng chiều nói.

-Tên Minh Tú kia thật sự đáng giận, thiệt thòi ta trước kia sùng bái hắn như vậy, hắn lại muốn biết chết nguôi, cũng may ngươi không bị sao.

Bách Lệ Nhi nói.

Bố Tư lắc đầu nói:

-Một kiếm này của hắn không muốn giết ta, bằng không ta không chỉ thụ thương phần bụng này.

-Thì ra là thế, hắn như vậy còn không tính quá xấu.

Bách Lệ Nhi nhìn phương hướng Ẩn Sĩ rời đi, thấy nơi đó đã sớm không có người, nhỏ giọng hỏi:

-Bố Tư thúc, ngươi kia có phải người Thủ Hộ giả liên minh không, nhìn ngươi sợ hắn như vậy, hắn nhất định cao tầng của Thủ Hộ giả liên minh?

-Ta đã bảo ngươi không hỏi nhiều nữa, về sau sự tình liên quan đến Thủ Hộ giả liên minh, ngươi tốt nhất không nên biết nhiều, biết không?

Bố Tư liên tục căn dặn Bách Lệ Nhi.

Bách Lệ Nhi ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong đầu lại đang suy tư điều gì.

Rời khỏi bệnh viện về sau, Bách Lệ Nhi lại tìm cớ trở lại Hoàng Gia học viện, đến học viện về sau, trực tiếp chạy tới về phía phòng nghỉ của đám người Chu Văn.

Chu Văn và Nguyệt Độc ngồi bên trong phòng nghỉ nói chuyện, Minh Tú đứng nơi đó không nhúc nhích một hồi lâu.

Bởi một câu nói kia của Nguyệt Độc, Minh Tú không biết đã lĩnh ngộ cái gì, lực lượng trong cơ thể đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đây là thời khắc phi thường nguy hiểm, Chu Văn đành phải ở lại trông coi hắn, không cho người ngoài quấy rầy.

Đang cùng Nguyệt Độc tán gẫu, Chu Văn đột nhiên cảm ứng được có người hướng về phòng nghỉ tới, mà bước chân hết sức vội vàng.

Dùng Đế Thính cẩn thận quét hình, phát hiện người tới chính là nữ sinh trước đó mấy lần gặp bọn hắn.

-Minh giáo thụ, ngươi ở đâu?

Bách Lệ Nhi đi tới trước phòng nghỉ, hơi lo lắng gõ cửa hỏi.

-Có chuyện gì không?

Chu Văn mở cửa, chắn tại cửa ra vào hỏi.

-Các ngươi đi nhanh một chút đi, người của Thủ Hộ giả liên minh muốn giết chết Minh giáo thụ.

Bách Lệ Nhi thấy Chu Văn, lập tức thấp giọng nói.

-Không phải họ vừa mới tới sao?

Chu Văn nói.

-Bố Tư thúc chỉ muốn đánh bại Minh giáo thụ, tuyệt đối không có suy nghĩ giết người, nhưng cao tầng của Thủ Hộ giả liên minh lại không giống, bọn hắn thật sự muốn mạng của Minh giáo thụ, tốt nhất các ngươi nên đi nhanh lên, lặng lẽ rời đi, tuyệt đối không để bị người phát hiện, ta nghĩ hắn bận tâm mặt mũi Tạp Bội gia tộc chúng ta, hẳn sẽ không động thủ trong học viện, khi các ngươi rời khỏi học viện, nhất định phải cận thận…

Lời của Bách Lệ Nhi vẫn chưa hết, đã bị một thanh âm đột ngột cách âm.

-Tại sao ta phải quan tâm mặt mũi của Tạp Bội gia tộc?

Thanh âm của Ẩn Sĩ khiến Nhi rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy thân ảnh quen thuộc kia đang từng bước đi tới trên hành lang.

Hắn mặc áo choàng, mặc dù không đến mặc hoàn toàn che khuất khuôn mặt, nhưng cũng xem không rõ lắm.

Ẩn Sĩ cứ như vậy đi tới, tốc độ không nhanh, nhưng bước chân kia lại có một loại tiết tấu đặc biệt gì đó, mỗi một bước đi phảng phất đạp khiến trái tim nhảy thốt lên, để cho người ta chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Bách Lệ Nhi kinh hãi lui lại hai bước, Chu Văn đè xuống bờ vai của nàng, kéo nàng về phía sau.

-Trước kia ta chưa thấy qua ngươi, ngươi tên là gì?

Chu Văn thấy người này vô cùng lạ mặt, trước kia khẳng định chưa từng gặp qua, liền hỏi một câu.

-Thời khắc khế ước với Thủ Hộ giả, tên của ta đã không còn ý nghía, tên Thủ Hộ giả của ta, ngươi có thể gọi là Ẩn Sĩ.

Ẩn sĩ vừa đi vừa nói chuyện.

-Ẩn Sĩ… Hắn chính là một trong Tứ đại Thiên Vương của Thủ Hộ giả liên minh…

Bách Lệ Nhi thấp giọng kinh hô, vẻ mặt trở nên tái nhợt.

Bên trong Thủ Hộ giả liên minh không chỉ có bốn Khủng Cụ cấp Thủ Hộ giả, thế nhưng Tứ đại Thiên Vương là bốn tên Khủng Cụ Thủ Hộ giả đáng sợ nhất, ngay cả người Lục đại gia tộc anh hùng, nghe được tên của bốn Thủ Hộ giả này, cũng tránh xa như gặp rắn rết.

Hiện tại Bách Lệ Nhi rốt cuộc hiểu tại sao Bố Tư sẽ không để nàng hỏi, người này đã đến đây, cho dù gia chủ Tạp Bội gia tộc đích thân đến, chỉ sợ vô phương ngăn cản hắn giết người.

-Các ngươi không phải đối thủ của hắn, mau chạy đi…

Bách Lệ Nhi quay người, muốn khuyên Minh Tú chạy trốn, tuy nhiên lại thấy Minh Tú không nhúc nhích đứng im một chỗ, tựa hồ không nghe được lời của nàng.

Bách Lệ Nhi muốn đi qua, lại bị Nguyệt Độc ngăn lại.

-Hiện tại hắn không thể động, trừ phi ngươi muốn hắn chết.

Nguyệt Độc lãnh đạm nói.

Bách Lệ Nhi lập tức ngẩn ngơ, quan sát tỉ mỉ Minh Tú, cũng phát hiện Minh Tú không thích hợp.

-Không phải hắn đang đột phá chứ?

Ánh mắt Bách Lệ Nhi phức tạp nói.

-Đúng vậy.

Nguyệt Độc trả lời khẳng định.

-Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao hết lần này tới lần khác lại đột phá vào thời điểm này?

Bách Lệ Nhi khẩn trương, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

-Chờ hắn đột phá xong.

Nguyệt Độc nói.

-Làm sao có thể chờ đến lúc đó.

Bách Lệ Nhi dở khóc dở cười, nếu có thể chờ, nàng cũng không cần khẩn cấp như vậy.

Nàng có thể đợi, nhưng Ẩn Sĩ lại không được.

Bách Lệ Nhi quay đầu nhìn về ngoài cửa, vượt quá ngoài ý muốn chính là, Ẩn Sĩ lại đứng trước cửa, không vọt thẳng vào.

-Ẩn Sĩ sao? Chưa nghe nói qua, ngươi tới nơi này làm gì?

Bách Lệ Nhi nghe được câu này của Chu Văn, kém chút phun huyết ra ngoài.

Loại khiêu kích Ẩn Sĩ trắng trợn như vậy, dưới cái nhìn của nàng, chẳng khác nào trêu đùa với Tử Thần.

------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Bình Luận (0)
Comment