Thấy công kích vô hiệu, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
An Thiên Tá cau mày nói:
-Xem ra Huyết thủ bản thân là loại hình sinh vật Âm tính cực điểm, lực lượng bình thường rất khó làm bị thương nó, chỉ có lực lượng chí cương chí dương mới có tác dụng.
-Đáng tiếc, An Tĩnh tiểu thư không đến, Nguyên Khí quyết của nàng chí cương chí dương, là khắc tinh của đồ vật âm uế này.
A Sinh giận dữ nói.
-Mặc dù sớm nghĩ có thể gặp phải đồ vật như vậy, nhưng Phối sủng thuộc tính cương dương của chúng ta hoàn toàn không thể giết nổi kẻ chết thay, nếu không có những biện pháp khác, chỉ sợ không thể nào xuống sông tìm Tam Sinh thạch.
Lữ Bất Thuận buồn bực nói.
-Cổ đoàn trưởng, ngươi có thể dẫn dụ Huyết thủ kia được không, để cho ta thử một lần.
Chu Văn nói với Cổ Nông.
-Tự nhiên có thể.
Lúc trước Chu Văn cùng Lý Huyền làm những sự tình kia, đã đủ để cho đám người Cổ Nông tôn trọng bọn hắn, cho nên Cổ Nông cũng không suy nghĩ lăn tăn gì, lập tức xin chỉ thị An Thiên Tá, đạt được đồng ý về sau, lúc này mới lại xuống sông.
Có lẽ lúc trước Huyết thủ bị chọc giận, Cổ Nông vừa mới xuống sông, Huyết thủ kia đột nhiên xuất hiện, trực tiếp vọt ra.
Bởi vì quá bất ngờ, cho nên A Sinh không kịp nhắc nhở, thời điểm tất cả mọi người kinh hãi, lại đột nhiên thấy một vệt kim quang lóe lên.
Trước kia Huyết thủ bắt lấy Cổ Nông, đạo kim quang kia đâm xuyên qua Huyết thủ.
Chỉ thấy một đầu Tiểu hầu màu vàng xuất hiện đằng sau Huyết thủ, nó há mồng khẽ hút, Huyết thủ biến thành sương máu như trà sữa màu đỏ, bị mồng nhỏ của Tiểu hầu kia hút vào trong miệng, Huyết thủ hoàn toàn bất lực, không thể phản kháng.
Bộ phận còn lại của Huyết thủ muốn trốn về Vong Xuyên hà, tuy nhiên… Đã chậm1
Trên lỗ tai Tiểu hầu liên tục phá toái hai cái, biến thành một đầu Ám kim cự thú, kim quang trên thân bắn ra bốn phía, chỗ nào kim quang đến, đều xua tan mảng lớn sương mù vàng trên Vong Xuyên hà, lộ ra huyết sắc quỷ ảnh phía đưới.
Đế Thính gào thét một tiếng, vọt tới Huyết thủ đang hoảng sợ bỏ chạy, nó há miệng, đem huyết sắc quỷ ảnh hút vào, như đang ăn thạch.
-Cái đó là… Phối sủng từng chiến đấu với Đế Thiên… Nhân Hoàng… Chẳng lẽ Chu Văn chính là Nhân Hoàng…
An Kính Vũ thấy Đế Thính biến thân, đột nhiên giật mình một cái, nghĩ đến chuyện bất khả tư nghị, mở to hai mắt nhìn, không tự chủ được nhìn về phía Chu Văn đứng một bên cạnh Vong Xuyên hà.
Không chỉ An Kính Vũ, những người phàm thấy qua Đế Thiên chiến với Đế Thính, đều nhận ra hình dạng của nó, lúc ấy dù sao Đế Thính ra sân chiến đấu đều khiến người ta rung động.
Đây chính là tồn tại kinh khủng có thể chống lại Thiên Tai cấp, dù cho ngày hôm nay cách đấy năm năm, vẫn chưa từng nghe nói có nhân loại nào có Thiên Tai cấp Phối sủng.
-Khó trách, khó trách, thì ra là thế, bảo sao bên trong Hoàng Tuyền thành, nhưng hình cụ kia phải nghe theo lệnh của Văn thiếu gia, hóa ra Văn thiếu ra chính là Nhân Hoàng đại nhân… Thật sự không ngờ tới…
Lữ Bất Thuận vui vẻ nói.
Mọi người nhìn về phía Chu Văn, ánh mắt cũng thay đổi, nếu như nói trước đó bọn họ chẳng qua tôn kính, hiện tại trong ánh mắt của họ lại biến thành hai chữ Sùng Bái.
Có thể chiến đầu cũng Nhân Hoàng, để bọn hắn có loại cảm giác vinh quang.
-An phó quan. . . Văn thiếu gia hắn chính là. . . Vị đại nhân kia sao?
Lữ Bất Thuận không dám xác định, nhỏ giọng đến hỏi An Sinh.
-Ngươi cảm thấy thế nào cũng được?
A Sinh lập lờ nước đôi nói.
Lữ Bất Thuận hơi buồn bực, trong nội tâm giống như mèo bắt chuột, mà bên trên Vong Xuyên hà, Đế Thính đang đại triển thần uy.
Đế Thính xông vào bên trong Vong Xuyên hà, nhưng nơi có khói vàng đều bị kim quang trên người nó làm tan rã, phía dưới hết kẻ chết thay này đến kẻ chết thay khác lộ diện.
Chẳng qua Đế Thính có tính khắc chế cực mạnh đối với loại Dị thứ nguyên sinh vật này, những kẻ chết thay tới gần nó, sẽ sẽ bị lập tức hút vào vào trong bụng, trong mắt chúng, Đế Thính đơn giản như Ma Thần.
Những kẻ chết thay nguyên bản khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng, lúc này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nhỏ yếu đáng thương.
Đế Thính xung phong trong chốc lát, đột nhiên phát hiện trên bờ sông khói mù tiêu tán, có một tảng đá kỳ dị đứng thẳng.
Hòn đá kia cao ba trượng, lẻ loi trơ trọi đứng rất gần bờ sông, thế nhưng khác với đá trên sông, tảng đá kia hiện ra màu dỏ, mà hình dáng của nó giống như tã lót hài nhi, trong viên đá còn mơ hồ lộ ra hồng quang.
Lúc trước bị khói vàng cùng kẻ chết thay che giấu trong sông, không nhìn thấy nó tồn tại, bây giờ gần ngay trước mắt, lập tức khiến người ta cảm thấy sự bất phàm của nó.
-Đó chính là Tam Sinh thạch sao?
Lý Huyền đánh giá viên kỳ thạch kia nói.
Không ai có thể trả lời hắn, chưa ai chưa từng gặp qua Tam Sinh thạch trong truyền thuyết, tự nhiên thật giả không ai phân biệt được?
-Đốc Quân, để ta đến xem thử đi.
Cổ Nông xin An Thiên Tá chỉ thị.
An Thiên Tá khẽ gật đầu, Cổ Nông mới hướng về về phía hòn đá kia mà đi.
Có Đế Thính ở đó, khói vàng bốn phía và kẻ chết thay không dám tới gần, Cổ Nông thuận tới trước kỳ thạch, ngón tay lộ ra khói bụi chập chờn, dùng sức vạch lên trên Tam Sinh thạch.
Lão bà tóc trắng kia nói, chỉ cần lưu lại tên của mình bên trên Tam Sinh thạch, sẽ không bị Vong Xuyên canh ảnh hưởng.
Nhưng một ngón tay Cổ Nông ấn xuống, căn bản không thể để lại bất cứ dấu vết gì bên trên tảng đá.
Cổ Nông lần nữa ngưng tụ sức mạnh, lần này dùng toàn lực mà làm, khói bụi thu lại thành lưỡi dao, cắt phía trên kỳ thạch, kết quả kỳ thạch kia vẫn không tổn hại gì, không để lại chút dấu vết nào.
-Ta để thử xem.
An Kính Vũ muốn lợi dụng năng lực thời gian của mình để lưu lại dấu vết phía trên kỳ thạch.
Thấy hắn chỉ một điểm phía trên kỳ thạch, mặc dù chỉ là nhất chỉ, nhưng tiếp theo lại có vô số chỉ chà cùng một nơi.
Chiêu này của hắn gọi là Nước chảy đá mòn, lợi dụng lực lượng Thời gian hệ, khiến nhất chỉ biến thành công kích liên tục không ngừng nghỉ, dùng năng lực hiện tại của An Kính Vũ, một chỉ này của hắn, trên thực thế chính là ba trăm lượt nhất chỉ lặp lại liên tục.
Nhưng công kích liên tục như vậy, Tam Sinh thạch vẫn không hề bị lay động, phía trên ngay cả dấu vết cũng không có, muốn tìm vết xước thôi cũng không nổi.
Mặc dù tìm được Tam Sinh thạch, nhưng không cách nào lưu lại tên phía trên, chẳng khác gì khác biệt so với không tìm được.
Tầm mắt mọi người không khỏi nhìn về phía An Thiên Tá và Chu Văn, bọn hắn hoài nghi Chu Văn là Nhân Hoàng, đối với hắn nhiều hơn mấy phần tôn kính, thời điểm gặp chuyện khó, không tự chủ đều nghĩ tới bọn hắn.
Chu Văn và An Thiên Tá đều chưa dự định đến nểm thử, ngược lại An Thiên Tá quay trở lại, đến trước cầu Nại Hà, hỏi lão bà tóc trắng kia:
-Lão nhân gia, làm thế nào lưu lại tên trên Tam Sinh thạch?
Lão bà tóc trắng kia lạnh lùng nói:
-Tam Sinh thạch, tự nhiên tự nhiên phải có kiếp trước kiếp này mới có thể lưu lại tên phía trên, người không có kiếp trước, tự nhiên không cách nào lưu lại tên phía trên.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Nhất Kiếm Độc Tôn (VIP), main hài, bá bạo,...ra đều!