Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1352 - Chương 1351: Không Phải Ta Muốn Ăn

Chương 1351: Không Phải Ta Muốn Ăn Chương 1351: Không Phải Ta Muốn Ăn

Trong lòng Điềm Điềm do dự, nàng cảm thấy Á Na là bằng hữu của nàng, hẳn không thể trộm hộp bánh kẹo của nàng mới đúng.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng tha thiết chân thành kia của Chu Văn, tựa hồ không giống nói dối lắm.

-Không còn chuyện gì khác, ta đi trước, ta còn phải đi tìm Điềm Điềm ôn nhu mỹ lệ, hộp bánh kẹo nhất định phải quy nguyên chủ.

Chu Văn nói xong, xoay người rời đi.

-Ngươi chờ một chút.

Điềm Điềm gọi Chu Văn lại, đi về phía hắn.

-Còn có chuyện gì?

Trong lòng Chu Văn phiền muộn, nhưng chỉ có thể ngừng lại, nhìn Điềm Điềm nói.

-Nếu chuyện đúng như lời ngươi nói, vậy ngươi có thể cùng ta…

Điềm Điềm đưa tay ra, bộ dáng muốn bắt tay của Chu Văn.

Có điều Điềm Điềm tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, lại thu tay trở lại.

-Cái gì?

Chu Văn nghi ngờ nhìn Điềm Điềm, không biết nàng rốt cuộc có ý gì.

-Không có gì, ta và Điềm Điềm là bạn tốt, vì phòng ngừa ngươi nuốt riêng hộp bánh kẹo, ta quyết định đi theo ngươi, mãi đến khi tìm được Điềm Điềm, đem hộp bánh kẹo trả lại chủ nhân của nó.

Điềm Điềm nói rất tự nhiên, nàng không phát hiện ra, bản thân đã xấu đến trình độ nói dối không đỏ mặt.

-Ngươi là quỷ, làm sao đi theo ta đây?

Chu Văn bó tay toàn tập, mang theo quả bom hẹn giờ như vậy bên người, trời mới biết khi nào nàng mới nổ tung.

-Tại sao không thể? Dĩ nhiên có khả năng, từ giờ trở đi, ta sẽ đi theo ngươi, nếu để ta phát hiện ra ngươi nói bất kỳ câu nào lừa ta, ta sẽ mang người xuống địa ngục.

Điềm Điềm ra vẻ hung hãn nói.

-Được.

Chu Văn suy nghĩ một chút, ngược lại đánh không thắng nổi, chỉ có thể nghĩ biện pháp nhường nàng đi.

Cũng may Điềm Điềm thoạt nhìn ngông ngốc này, không khó lửa lắm.

Chu Văn quay người tiếp tục lên đường, dùng năng lực của Điềm Điềm, nếu thật sự muốn giết hắn, hắn cũng không cách nào phản kháng, sợ hãi cũng vô dụng, dứt khoát nên để theo lẽ tự nhiên.

Điềm Điềm đi đằng sau Chu Văn, vô luận tốc độ Chu Văn nhanh thế nào, vô luận thuấn di hay độn thổ, cũng không cách nào hất cẳng nàng, mỗi lần Chu Văn quay đầu, đều có thể nhìn thấy Điềm Điềm vô thanh vô tức đứng ở phía sau.

Chu Văn vừa đi trong lòng vừa tính toán:

-Điềm Điềm nói đến cái kẹo chanh kia, có hiệu quả đột phá cấp độ sinh mệnh, không biết cấp độ sinh mệnh này chỉ cái gì? Có thể thăng cấp hay không? Ăn món đồ kia, có thể trực tiếp tấn thăng đến Khủng Cụ cấp hay không?

Chu Văn có suy nghĩ muốn lấy ra cái kẹo chanh kia thử một chút, có điều có Điềm Điềm bên người, hiện tại lấy ra chẳng khác nào muốn chết, Chu Văn đương nhiên sẽ không đi làm việc ngốc kia.

Điềm Điềm như quỷ hồn theo Chu Văn, không hề nói chuyện, chỉ đi theo hắn, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Điềm Điềm thật ra không tin tưởng Chu Văn lắm, nhưng bây giờ nàng vẫn không tìm thấy chứng cứ chứng minh Chu Văn đang nói dối, cho nên mới đi theo Chu Văn, nếu hắn nói dối, không sớm thì muộn nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Trước đó Điềm Điềm nghĩ, nếu Chu Văn nói dối, chỉ cần đụng phải nàng, lập tức sẽ biến thành Hoàng Kim.

Có điều ngẫm lại những chuyện Chu Văn đã nói kia, Điềm Điềm lại cảm thấy, coi như hắn không nói dối, đụng phải nàng vẫn bị biến thành Hoàng Kim, cho nên loại phương pháp kia đối với hắn, căn bản vô dụng, bất kể thế nào, Chu Văn chỉ cần đụng vào nàng sẽ biến thành Hoàng Kim.

Đi tới một tòa thành thị, Chu Văn dự định nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó.

Đương nhiên, ăn chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, hắn không dám mang Điềm Điềm trở lại Lạc Dương, cần phải suy nghĩ thêm một chút.

Chu Văn đi trên đường trong chốc lát, chọn một cửa hàng điểm tâm, sau đi vào, thuận tay chọn một ít bánh ga tô, bánh quy và bánh pudding.

Điềm Điềm ngửi ngửi mùi vị thơm ngon kia, con mắt đã chừng lớn, khóe miệng còn hơi hơi ướt át.

-Đừng tưởng rằng dùng một chút đồ tốt có thể thu mua ta…

Lời này của Điềm Điềm chẳng qua xuất hiện trong lòng, không hề mở miệng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, nàng không có bất kỳ năng lực chống cự nào đối với đồ ngọt.

-Há, đúng, ngươi là quỷ, quỷ làm sao ăn đồ ngọt, chỉ trách ta không cân nhắc chu toàn, lát nữa ta đi qua cửa hàng đồ hàng mã, ta sẽ mua cho ngươi chút tiền giấy linh tinh…

Điềm Điềm đang chuẩn bị đưa tay sờ, Chu Văn lại cầm món điểm tâm thu lại, đặt trên mặt bàn hắn, bắt đầu thưởng thức.

Điềm Điềm lập tức hóa đá ở nơi đó, nhìn Chu Văn mở miệng cắn miếng này đến miếng khác, nhìn những miếng bánh pudding cho vào miệng, nàng đau lòng đến rỉ máu.

-Đúng vậy, ta đương nhiên sẽ không ăn những vật này. . . Dĩ nhiên. . . Không…

Thời điểm Điềm Điềm nói chuyện, khóe mắt và khóe miệng không ngừng run rẩy.

Chu Văn thấy Điềm Điềm trừng trừng nhìn chằm chằm đồ điểm tâm ngọt trước mặt hắn, nhưng làm như không thấy, mở miệng ăn liên tục, nhanh chóng đem tất cả điểm tâm cho vào bụng.

-Ta đi thanh toán, ngươi chờ ta ở bên ngoài đi.

Chu Văn nói xong đi thanh toán.

Bây giờ Điềm Điềm nghĩ lại không thể ăn, đơn giản sống không bằng chết, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này.

Chỉ chốc lát sau, Chu Văn cũng đi ra.

Điềm Điềm thấy trong tay Chu Văn còn mang theo một cái hộp, nhìn xuyên thấu, phát hiện bên trong có một cái bánh ga tô mini rất đẹp, mặc dù nó chỉ lớn hơn một khối bánh to, thế nhưng tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, còn lộ ra mùi sữa nồng đậm.

-Ngươi không phải vừa mới ăn no rồi sao, cần gì phải mang theo một khối ra nữa?

Điềm Điềm hận không thể một cước đạp trên mặt Chu Văn, hắn không ngừng ăn nhiều như vậy, lại còn đóng gói mang đi, mà bản thân nàng vẫn chưa được ăn miếng nào.

-Há, một khối bánh này do bọn hắn quên không mang ra, thời điểm tính tiền mới phát hiện ra, hiện tại ta đã không ăn được nữa, chỉ có thể đóng gói mang ra ngoài.

Chu Văn nói xong, đột nhiên đưa cái túi đến trước mặt Điềm Điềm.

Trong lòng Điềm Điềm lập tức vui vẻ, thầm nghĩ:

-Hắn muốn tặng cho ta ăn sao? Ta còn nên nhận hay không? Đồ vật do người xấu đưa cho, ta làm sao có thể nhận đây… Nhưng cự tuyệt hảo ý của người khác, tựa hồ không tốt lắm. . .

-Giúp ta ném đi đi.

Chu Văn lạnh nhạt nói.

Mặc Điềm Điềm lập tức tối sầm, nhìn chằm chằm Chu Văn nói:

-Điểm tâm tốt như vậy, ngươi muốn ném đi, cái này không phải lãng phí hay sao?

-Không có cách khác, ta đã không ăn được nữa, nếu ngươi cảm thấy phiền phức, không cần giúp ta, để ta đây tự mình đi vứt.

Chu Văn nói xong, chuẩn bị lấy về.

Nhãn tình Điềm Điềm đột nhiên sáng lên, vội vàng đưa tay lấy lại cái túi, một bên quay người hướng một bên đi, nói:

-Ta vẫn giúp ngươi đi, ngươi đừng tùy tiện ném loạn, làm bẩn môi trường công cộng sẽ không tốt đâu.

Khi nói chuyện, thân hình Điềm Điềm phiêu hốt đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Đến mỗi chỗ ngoặc, Điềm Điềm vụng trộm quan sát Chu Văn bên kia, thấy hắn hoàn toàn không chú ý đến bên này, còn chậm rãi đi lên phía trước, lúc này mới thở nhẹ nhõm một cái, quay đầu dựa trên tường, mở hộp trong túi ra, cầm khối bánh ga tô kia trước mặt.

-Không phải ta muốn ăn, do ném đi quá lãng phí, hơn nữa sẽ làm ô nhiễm môi trường, ta chỉ có thể giúp….

Điềm Điềm thuyết phục bản thân, quai hàm cổ vũ sĩ khí, cắn một khối lớn nhất, khiến quai hàm phồng to, hạnh phúc gần rớt nước mắt.

Chu Văn không quay đầu lại, khóe miệng lại hơi hơi khẽ động, cầm điện thoại di động, liên tục gửi mấy tin nhắn ra ngoài.

---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Nhất Kiếm Độc Tôn (VIP), main hài, bá bạo,...ra đều!

Bình Luận (0)
Comment