Chu Văn đang suy nghĩ, Điềm Điềm từ đằng xa đi tới, xem nét mặt của nàng, bộ dáng có tật giật mình, thậm chí có thể thấy trên khóe miệng nàng còn dính vụn bánh mì rất nhỏ.
Thấy Chu Văn về phía khóe miệng của nàng, Điềm Điềm tựa hồ ý thức được cái gì, đưa tay nhanh chóng lau khóe miệng một thoáng, vừa ăn cướp vừa la làng, nói:
-Ngươi nhìn ta làm gì?
-Không có gì, đột nhiên cảm thấy ngươi trông khá quen!
Chu Văn đang so sánh bộ dáng của Điềm Điềm với Thượng Đế trong phim ảnh một chút, thực sự hắn không cách nào liên hệ bọn họ lại với nhau.
-Trước kia ta vẫn chưa từng gặp qua ngươi.
Điềm Điềm lập tức nói.
-Ừm, vậy không sao, chúng ta tiếp tục lên đường.
Tâm tình Chu Văn bây giờ rất phức tạp.
Dựa theo lời giải thích của Đế đại nhân, hắn chỉ cần đụng phải Điềm Điềm, tựa hồ không sống nổi, nhưng đi trên đoạn đường này, vạn nhất không cẩn thận đụng phải, vậy chẳng phải xong đời?
Chu Văn lại liên tưởng đến hình ảnh Hoàng Kim nhân quỷ dị xuất hiện tại kinh đô, hắn đã đoán được một ít gì đó.
Đáng sợ nhất là, nếu như đem Điềm Điềm về, vạn nhất bên người bên cạnh hắn đụng phải nàng, chẳng phải phiền toái hơn.
-Không được, trước khi chưa giải quyết vấn đề này, ta không thể trở về Lạc Dương.
Chu Văn mặt mày ủ rũ, âm thầm suy tư:
-Nhưng nếu ta không trở về Lạc Dương, ta có thể đi nơi nào? Có Điềm Điềm bên cạnh, vô luận đi nơi nào cũng không an toàn… Chờ chút…
Nhãn tình Chu Văn đột nhiên sáng lên, thầm nghĩ:
-Đế đại nhân đã nói Điềm Điềm lợi hại như vậy, tựa hồ đối với Điềm Điềm có chút kiêng kỵ, nếu ta dụ Điềm Điềm đến Kỳ sơn, không biết sẽ phát sinh cái gì?
Nếu trong lòng có ý nghĩ này, làm sao cũng không ép nổi nữa.
Đế đại nhân mạnh bao nhiêu, Chu Văn không biết, Điềm Điềm vị Thượng Đế này lợi hại bao nhiêu, Chu Văn càng không rõ ràng.
Nếu hai người bọn họ gặp nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Văn cũng không thể nào đoán trước được.
Chu Văn suy nghĩ, tâm tình phức tạp quay đầu nhìn Điềm Điềm một chút.
Nội tâm Điềm Điềm hơi lo, còn tưởng trên khóe miệng nàng còn dính vụn bánh mì, vội vàng lại chà xát một thoáng, còn cố ý quay người sang một bên khác Chu Văn, tránh ánh mắt của hắn.
Thấy bộ dáng này của Điềm Điềm, Chu Văn hơi do dự.
Nhìn bộ dáng Điềm Điềm, thực sự không giống Thượng Đế gì, đây rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài thôi.
-Trước tiên phải biết rõ ràng nàng rốt cuộc có phải Thượng Đế hay không đi.
Chu Văn do dự một chút, không lập tức tiến về phía Kỳ sơn.
-Đúng rồi, ta vẫn còn chưa biết tên của ngươi.
Chu Văn cố ý hỏi.
-Ta…
Điềm Điềm nói một câu, bèn dừng lại, mặc dù nàng ngụy trang xuất hiện hàng trăm chỗ sơ hở, thế nhưng chính nàng lại không nghĩ vậy, bản thân chỉ biết không thừa nhận mình là Điềm Điềm, hơn nữa nàng còn không am hiểu nói dối, không biết nên trả lời thế nào, lập tức ngẩn người.
-Ta biết tên ngươi là gì?
Thấy nàng không trả lời, Chu Văn đột nhiên nói một câu.
-Ngươi biết cái gì?
Điềm Điềm giật nảy cả mình, khẩn ngươi nhìn Chu Văn.
-Ngươi đáng yêu xinh đẹp như vậy, giống như Thiên sứ, cho nên ngươi nhất định liên quan đến Thiên sứ, đúng không?
Chu Văn nói.
Điềm Điềm nghe Chu Văn nói như vậy, lập tức thở dài một hơi, vừa cười vừa nói
-Thiên sứ không đáng yêu đâu, có người lạnh như băng, có người giống như con rối… Cũng không hoàn toàn như vậy… Có mấy người vẫn tính thú vị…
-Mấy người nào?
Chu Văn hỏi nàng tiếp, một lòng lại chìm xuống.
Bình thường mọi người đều cho rằng Thiên sứ là sứ đồ của Thượng Đế, Điềm Điềm càng hiểu rõ đối với Thiên sứ, khả năng nàng là Thượng Đế càng cao.
-Đường…
Điềm Điềm nói một âm, đột nhiên cảnh giác lại, trừng mắt Chu Văn nói:
-Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
-Tùy tiện tâm sự nha, ngươi không nói coi như xong. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi không phải là quỷ hồn sao? Tại sao biết chuyện Thiên sứ? Quỷ hồn và Thiên sứ không phải thiên địch hay sao?
Chu Văn cố ý hỏi.
-Ta nghe nói không được sao?
Điềm Điềm sẽ không nói dối, lại không thể nói thật, thẹn quá hoá giận, lớn tiếng nói.
Chu Văn cười cười không nói gì nữa, trên đường vừa đi vừa nghỉ, không giống kiểu vội đi, càng giống như du ngoạn.
-Cái này ta không thích ăn, ngươi giúp ta ném đi.
Mỗi lần ăn cơm, Điềm Điềm chỉ đứng bên cạnh nhìn, sau khi ăn cơm xong, Chu Văn lại lấy một ít đồ nàng thích ăn, đưa cho nàng.
Điềm Điềm thực sự quá dễ nhìn thấu, nàng thích gì không thích cái gì, toàn bộ đều viết lên mặt.
-Ngươi cứ lãng phí đồ ăn như vậy, nhất định sẽ xuống địa ngục.
Điềm Điềm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì mừng thầm:
-Cũng may hắn là một kẻ lãng phí.
Mỗi lần Điềm Điềm lặng lẽ trốn đi ăn, Chu Văn có thể tranh thủ nhắn tin linh tinh.
Trước mắt, hắn vẫn chưa điều tra ra nhân vật nào thần thoại Tây khu thích ăn đồ ngọt, loại hình yêu ma có mấy cái, có điều đều không ra hồn, tự nhiên không thể nào là chân thân của Điềm Điềm.
-Thiếu gia, chuyện Thiên y đã làm xong, đã tới thời cơ xuất thủ.
A Sinh gửi tin nhắn.
-Có thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa sao?
Chu Văn không dám mang Điềm Điềm trở lại Lạc Dương.
-Chuyện này đã tác động đến trình độ này, muốn dừng lại cũng không dễ, ta có thể thử kéo dài thêm mấy ngày.
A Sinh trả lời.
-Tốt, trước tiên tận lực kéo dài mấy ngày, giữ liên lạc, thực sự không kéo được nữa, nói cho ta biết.
Chu Văn cũng biết, chuyện này không phải nói ngừng có thể ngừng.
Cùng A Sinh lại thương nghị trong chốc lát, Chu Văn một bên gửi tin nhắn, một bên chú ý tình huống Điềm Điềm bên kia.
Mặc dù hắn không cách nào cảm ứng chính xác vị trí của Điềm Điềm, có điều có thể thông qua biến hóa xung quanh hắn, đánh giá nàng đang ở nơi nào, đang làm gì.
Dù sao người nào thấy một nữ hài tóc vàng xinh đẹp, đều nhìn hai mắt, Chu Văn có thể thông qua bọn họ đáng giá, phát hiện ra Điềm Điềm đang làm gì.
-Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, làm sao một mình ngồi xổm ven đường, có phải không có nhà để về hay không? Đi theo ta đi, cam đoan ngươi không cần lo ăn mặc.
Một thanh niên thấy Điềm Điềm ngồi ven đường, lập tức nhãn tình sáng lên, đi đến trước mặt Điềm Điềm nói.
Điềm Điềm không để ý đến hắn, quay người chuẩn bị muốn đi.
Thanh niên kia thấy bản thân bị lơ, lập tức tức giận, đưa tay bắt lấy bả vai của Điềm Điềm, đồng thời lạnh giọng nói:
-Ai bảo ngươi đi rồi? Tại Tây Môn thành, vẫn chưa có người nào, dám không cho Tây Môn Hàn ta…
Đang nói chuyện, tay của hắn đã chạm trên quần áo của Điềm Điềm, đầu ngón tay lập tức sáng lên một điểm kim quang, giống như diêm bị châm lửa.
Cơ hồ trong nháy mắt, thân thể thanh niên kia bên trong kim quang biến thành Hoàng Kim, vẫn còn duy trì tư thái vươn tay về trước và mở miệng nói chuyện.
Mắt Chu Văn trừng thấy một màn nay, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, mặc dù đã sớm đoán được một chút, thế nhưng tận mắt thấy, vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Vị Tây Môn Hàn kia, hẳn sử dụng Thần thoại dịch, bên trong nhân loại cũng xem như cường giả nhất lưu, nhưng đơn giản chạm vào quần áo của Điềm Điềm, đã biến thành Hoàng Kim.
Hiện tại Chu Văn hết sức vui mừng, trước đó hắn không đụng phải Điềm Điềm.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Nhất Kiếm Độc Tôn (VIP), main hài, bá bạo,...ra đều!