Mặc dù Lãnh Tông Chính có chỗ ở trong Tịch Dương học viện, có điều lần này địa phương Chu Văn đến, không phải trong học viện, mà một khu nhà nhỏ thuộc vùng giải phóng mặt bằng của Lạc Dương.
Khu nhà nhỏ hết sức bình thường, bởi xung quanh hết sức ẩm ướt, chân tường có rêu xanh dài, trên tường có rất nhiều thực vật giống cây thường xuân.
Trong phòng dùng kết cấu xây dựng bằng gạch, mặc dù quét dọn rất sạch sẽ, lại khó giấu đi dấu vết tháng năm, có chút cục gạch trên tường đã có dấu hiệu phong hóa.
-Lãnh hiệu trưởng, ta là Chu Văn đâu, ngươi có có nhà không?
Chu Văn gõ cửa hỏi.
-Vào đi.
Thanh âm Lãnh Tông Chính từ trong nhà truyền tới, thời điểm Chu Văn đẩy cửa đi vào, Lãnh Tông Chính đang dời một chậu xương rồng cảnh trong nhà ra ngoài.
-Lãnh hiệu trưởng, đây là nhà ngài?
Chu Văn thoạt nhìn như đánh giá căn phòng, thấy đủ loại trang trí bên trong đều rất cũ, nhưng không tính cổ lão, để người ta cảm giác hơi tầm thường cũ nát.
Cái này cùng Lãnh Tông Chính cho Chu Văn cảm giác hết sức khác nhau, Lãnh Tông Chính người này, vô luận từ hành vi đến cách cư xử đều mang phong cách quý tộc, mà Mệnh hồn của hắn là Ma Cầm Vương Tọa, vật kia thoạt nhìn rất cổ lão, cho nên đểu khiến người ta cảm thấy Lãnh Tông Chính là một người hết sức chú trọng chất lượng cuộc sống và chi tiết nhỏ, hẳn không nên ở trong một ngôi nhà bình thường như vậy mới đúng.
Trong ngôi nhà này, Chu Văn căn bản không nhìn thấy một kiện đồ vật đặc biệt, chỉ thấy ở đây chỉ có một ít vật dụng trong nhà.
-Khi ta còn bé thường sống ở đây, đây là khu nhà cũ của ông nội ta.
Lãnh Tông Chính cầm gốc xương rồng cảnh đặt bên cạnh, phủi bụi đất trên bàn tay, tiếp tục nói:
-Trước kia ta không thích nơi này, ta luôn cảm thấy nhất định phải trở nên nổi bật, nhất định phải ở trong căn phòng lớn xinh đẹp, nhất định phải trở thành người quý tộc, Nhưng sau này không biết từ lúc nào, ta đột nhiên cảm thấy nơi này bỗng nhiên cảm giác dễ chịu tự tại, thế là lại chuyển trở về.
-Ngài đây muốn trở lại nguyên trạng?
Chu Văn nói.
Lãnh Tông Chính nhìn thoáng qua Chu Văn, bĩu môi một cái nói:
-Cái gì gọi là trở lại nguyên trạng? Nói trắng ra, giống như ăn nhiều thịt kho tàu, tự nhiên muốn ăn vài cọng rau đỡ ngán. Ta vẫn chưa đến một bước kia, còn rất nhiều thứ tốt ta vẫn chưa thử qua, nên ta vẫn chưa ngán.
Nói xong, Lãnh Tông Chính đang ngồi trên ghế gỗ trong sân, phơi nắng tiếp tục nói:
-Ta đã từng suy nghĩ qua, tại sao ta muốn chuyển đến, luận tính dễ chịu thoải mái, nơi này khẳng định kém bất kỳ chỗ nào trước kia ta từng ở, hơn nữa nơi này cũng không tiện. Còn nói hoàn cảnh yên tĩnh, nơi này còn kém rất xa biệt thự trước đây ta mua. Nhắc đến hàng xóm xung quanh, kỳ thực thực cũng không bằng nơi khác, nơi này đã không còn người nào, hàng xóm cũ đã sớm đi nơi khác. Coi như bọn họ vẫn còn, ta cũng không có bất luận ấn tượng tốt gì đối với bọn họ, hơn nữa còn không thích.
-Vậy tại sao ngài thích ở nơi này?
Chu Văn tò mò hỏi.
-Vấn đề này ta cũng suy tư thật lâu, sau này ta xác định, nguyên nhân thích ở chỗ này, bởi ta sợ hãi.
Lãnh Tông Chính nói.
-Sợ hãi?
Chu Văn càng thêm không hiểu.
Nếu nói tính an toàn, nơi này so với học viện kém xa, căn bản không có biện pháp phòng vệ gì, đây là một vực rách rưới, một Khủng Cụ cấp cường giả tùy tiện vung tay cũng có thể đánh nơi này thành phế tích.
-Đúng vậy, sợ hãi.
Lãnh Tông Chính nói:
-Còn người đều sợ chết, chẳng qua trình độ khác nhau, có người sợ chết xếp thứ nhất, có vài người xếp tử vong phía sau, cho nên thời điểm gặp một chút chuyện, có vẻ sẽ không sợ chết. Thế nhưng trên thực tế không có người không sợ chết, chẳng qua hắn gặp một ít chuyện còn kinh khủng hơn cái chết, cho nên chết hay không, ngược lại không còn quan trọng nữa.
Lãnh Tông Chính nói xong, từ trong ngực móc ra cái bật lửa và bao thuốc lá, thuần thục bắn ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, thổi một hơi, sau đó nhấp một cái, nhắm mắt lại, bộ dáng tựa hồ hết sức hưởng thụ.
Chu Văn kinh ngạc nhìn Lãnh Tông Chính, bộ dáng này kém rất nhiều so với ấn tượng bình thường Lãnh Tông Chính cho hắn thấy, nếu không biết đây là Lãnh Tông Chính, nhìn bộ dáng hắn còn tưởng đây là một đại thúc trung niên thích đánh bạc say rượu nào đó.
Một lát sau, Lãnh Tông Chính nhắm mắt lại, phơi nắng tiếp tục nói:
-Sau này ta cẩn thận suy nghĩ một chút, ta chỉ xếp sợ hãi đối với tử vong thứ ba, trước đó có hai chuyện, khi gặp hai chuyện kia, nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lựa chọn tử vong.
-Cho nên ngài ở tại đây, vì sợ hãi hai chuyện kia phát sinh sao?
Chu Văn hỏi.
Ai biết Lãnh Tông Chính lại lắc đầu nói:
-Không, hai chuyện kia đã từng xảy ra.
Chu Văn kinh ngạc nhìn Lãnh Tông Chính, không biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lãnh Tông Chính tiếp tục nói:
-Trước kia ta hết sức sợ, bản thân sẽ biến thành một người giống cha mẹ ta, nhưng bây giờ trên bản chất, ta không hề có sự khác biệt gì đối với bọn họ. Trước kia ta rất sợ ông nội sẽ bỏ ta đi, trên thế giới này chỉ còn một mình ta cô đơn, thế nhưng ngày đó vẫn tới. Ta ở chỗ này, bởi vì ta sợ hãi cô độc, nhưng trên thực tế, ta vẫn luôn cô độc một mình.
Chu Văn không biết nên nói cái gì cho phải, Lãnh Tông Chính nói tới những điều này, hắn tình có một chút ý tưởng lóe lên, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý của Lãnh Tông Chính.
Có điều nhìn Lãnh Tông Chính, Chu Văn lại cảm thấy vị Lãnh hiệu trưởng này, tựa hồ khác với hình ảnh trước đây rất nhiều.
Lãnh Tông Chính lại thổi một hơi khói, đem nửa điếu thuốc đặt lên trên khóm hoa bên cạnh, khi điếu thuốc tắt, hắn đưa tay vứt nó vào thùng rác.
-Ở chỗ này, sẽ để cho ta có loại cảm giác an toàn khó hiểu, cảm giác nơi này chính là một vùng trời nhỏ của ta, chỉ cần trốn chỗ này, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, không cần phiền não bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngủ một giấc, những chuyện không tốt sẽ tự biến mất vậy.
Nói đến đây, Lãnh Tông Chính tự giễu cười cười:
-Nhưng trên thực tế, đây chẳng qua tự lừa mình dối người thôi.
-Cũng không thể nói như vậy, trong lòng con người đều cần một chốn cực lạc, để tâm linh của bản thân được tu dưỡng và khôi phục. Có lẽ nơi này đối với ngài sẽ không giải quyết được vấn đề có tính thực chất, nhưng nơi này có thể giúp tâm linh của ngài được an bình, có thể giúp ngài bình tâm bình tĩnh đối mặt với những vấn đề kia, điều này cũng rất quan trọng.
Chu Văn nghiêm nghị nói.
-Ngươi nói không sai.
Lãnh Tông Chính nói xong, đột nhiên xòe bàn tay ra đặt trên cạnh bờ tường, khiến tiểu viện và những căn phòng này trong nháy mắt vỡ nát, hóa thành mảnh vụn bay lên.
-Ngài. . . Làm cái gì vậy. . .
Đứng bên trong phế tích, đá vụn bên người không ngừng bay lên, Chu Văn mờ mịt nhìn Lãnh Tông Chính, không biết tại sao hắn phải làm thế.
Bên trong mảnh vỡ phá toái bay lên, Lãnh Tông Chính quay người rời đi, vừa đi vừa nói:
-Giống lời ngươi nói, trong lòng mỗi người đều có một mảnh Tịnh thổ để bản thân trốn tránh, đó là chỗ tâm tinh sợ hãi hơn cả tử vong, Nếu một ngày, ngươi gặp một kẻ địch không đặt cái chết đầu tiên trong sợ hãi, vậy ngươi nên suy nghĩ, làm thế nào mới tìm được chốn cực lạc thuộc về hắn, giết người tru tâm, có đôi khi tru tâm so với giết người càng đáng sợ hơn. Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng quá lương thiện, thiện lương cũng là một loại tội.
-Giết người. . . Tru tâm. . .
Chu Văn đứng trong phế tích, nhìn bóng lưng Lãnh Tông Chính đi xa, trong lòng tựa hồ có một loại cảm xúc nào đó đang cuộn trào.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Nhất Kiếm Độc Tôn (VIP), main hài, bá bạo,...ra đều!