Thượng Sam Nại Tự đứng trên đỉnh núi, xa xa nhìn chiến đấu bên kia, ánh mắt hơi phức tạp.
Vì thu hoạch được lực lượng, nàng đã khế ước với Đại Thiên Ma, đúng là trong thời gian rất ngắn, thu được lực lượng cực mạnh.
Có một quãng thời gian, Thượng Sam Nại Tự thậm chí cho rằng, nàng sẽ đại diện tiên phong cho tương lai của nhân loại.
Nhưng tựa hồ mọi chuyện không phát triển theo hướng nàng dự liệu, mặc dù xác thực có rất nhiều nhân loại lựa chọn khế ước với Thủ Hộ giả, trở thành Khế Ước giả.
Thế nhưng Thủ Hộ giả không có khả năng đại diện cho nhân loại, Thánh Linh hội dùng Chú Linh tấn thăng, Huệ Hải Phong nghiên cứu ra Thần thoại dịch, còn có hàng ngũ Nhân Hoàng và Tặc vương xuất hiện, không biết làm sao tấn thăng Thần thoại.
Bởi không ai thấy qua chân diện mục của Nhân Hoàng và Tặc vương, cho nên không cách nào phán đoán, bọn hắn rốt cuộc có dùng thủ đoạn Chú Linh hay Thần thoại dịch hay không, chỉ biết bọn hắn không khế ước Thủ Hộ giả.
Thế nhưng trước mắt Chu Văn, lại tám chín phần mười không dùng Thần thoại dịch, bởi trên người hắn hoàn toàn không có đặc thù của Dị thứ nguyên sinh vật, cũng không cảm ứng được khí tức phi nhân loại.
Một nhân loại có thể đạt đến trình độ này, thậm chí có thể chính diện chống lại Thiên Tai cấp cường giả, điều này khiến tâm linh của Thượng Sam Nại Tự chịu trùng kích rất lớn.
-Lực lượng tự thân của nhân loại, thật sự mạnh thế sao?
Thượng Sam Nại Tự cho tới nay luôn kiên trì tín niệm, hiện tại đã sinh ra một tia dao dộng.
Mặc dù nàng là một người rất có chính kiến, một mực dựa vào ý nghĩ của bản thân làm việc, nhưng biểu hiện của Chu Văn, lại khiến Thượng Sam Nại Tự tâm như sắt cũng không nhịn được, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Lực lượng Thiên Tai cấp cường đại như vậy, coi như Tứ Đại Thiên Vương cùng lên, chỉ sợ không kiên trì nổi một phút, mà Chu Văn lại mạnh mẽ kiên trì tới hiện tại, vẫn không bị đánh bại.
Bây giờ Chu Văn cũng không dễ chịu gì, mặc dù ngứa ngáy tận xương không ảnh hướng nhiều đến hắn, nhưng nó cũng là phiền toái.
Thiên phú chuyên chú của Chu Văn vô song, nếu đây chỉ là cảm giác đau khổ, chỉ cần hắn không nghĩ tới, trên cơ bản không ảnh hưởng gì.
Nhưng lực lượng Thiên Tai cấp đâu đơn giản như vậy, nếu Thiên kiếp sau trực tiếp công kích thân thể của hắn, thân thể Chu Văn căn bản không chịu được lực trùng kích, sẽ trong nháy mắt bị giết.
-Muốn chiến đấu với Thiên Tai cấp, chỉ có thể triệu hoán Đế Thính hoặc sử dụng Lục Tiên kiếm, bằng không trên cơ bản không có phần thắng, thậm chí còn không có cơ hội chiến một trận, trừ phi ta có thể tấn thăng Khủng Cụ cấp, có lẽ còn có…
Chu Văn nghĩ đến Sát Lục Giả.
Chỉ khi nào khiến đối thủ sợ hãi, Sát Lục Giả mới tấn thăng, nhưng bây giờ người bị áp chế là hắn, đối thủ lại trên ưu thế tuyệt đối, đừng nói khiến đối thủ cảm giác được sợ hãi, ngay cả khiến đối thủ bị thương, hắn còn không làm được.
Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, Chu Văn vẫn không nghĩ ra biện pháp, mà Thiên Kiếp lần nữa phát sinh biến hóa, lần này Chu Văn không cảm giác ngứa nữa, nhưng chuyện càng đáng sợ hơn phát sinh trên người hắn.
Chu Văn trong nháy mắt cảm giác đủ loại năng lực cảm tri của hắn, bị phóng đại không biết bao nhiêu lần, so với thời điểm sử dụng Đại Phạm Thiên, còn nhạy cảm hơn.
-A!
Chu Văn không kiềm hãm được kêu lên thảm thiết, đau nhức, nha, chua, ngứa đủ loại cảm ứng dưới lôi điện kích thích, cùng nhau trào ra.
Nguyên bản chút kích thích này đối với Chu Văn mà nói, cũng không phải không nhẫn nại được.
Nhưng bởi năng lực cảm tri bị phóng đại, hiện tại Chu Văn vô cũng mẫn cảm, những thống khổ và kích thích kia theo đó được phóng đại không biết bao nhiêu lần.
Loại kích thích này đã đến cực hạn nhẫn nại thống khổ của con người, thế nhưng nếu Chu Văn chuyên tâm suy nghĩ chuyện khác, cảm giác thống khổ trên thân sẽ yếu bớt.
Cũng không thể nói yếu bớt, chỉ có thể nói bởi phân thần, đã bớt cảm giác những thống khổ này.
-Làm thế nào mới khiến Sát Lục Giả tấn thăng Khủng Cụ cấp? Ta rốt cuộc phải làm thế nào?
Mặc dù Chu Văn biết khó, nhưng đây chính là cơ hội lớn nhất cứu mạng hắn.
Cho nên Chu Văn đem tập trung tất cả suy tư vấn đề làm cách nào tấn thăng Sát Lục Giả, khiến cảm giác thống khổ càng ngày càng yếu.
Ba phút nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, rất nhanh, thời gian đạo Thiên kiếp thứ ba đã qua.
Trong ba phút đồng hồ này, Bạo Quân Bỉ Mông bởi nuốt quá nhiền Nguyên khí kết tinh thể rắn, lại bắt đầu phát sáng nóng lên, có điều vẫn tốt, không nóng như trước, hẳn chưa tới cực hạn.
Đạo thiên kiếp thứ tư tuôn ra lôi điện, lần này không đơn giản khiến thân thể thống khổ, mà trực tiếp đi sâu vào linh hồn, ảnh hưởng tới cảm xúc của Chu Văn.
Nói vậy, đạo Thiên kiếp thứ tư sẽ dẫn phát ảo giác, để cho người ta thấy chuyện đáng sợ nhất đối với bản thân, rất nhiều người đều chết tại cửa này.
Bởi nhiều khi nhân loại sẽ không thua địch nhân cường đại, ngược lại dễ dàng thua bản thân.
Nhưng một kiếp này đối với Chu Văn mà nói, so với mấy Thiên kiếp lần trước còn dễ đối phó hơn, bởi tinh thần lực của hắn quá mức chuyên chú, Thiên Kiếp lôi điện lại không cách nào ảnh hưởng đầu óc của hắn, khiến hắn sinh ra ảo giác.
Chu Văn một mực suy nghĩ làm thế nào mới khiến Sát Lục Giả tấn thăng, đối với đạo Thiên kiếp thứ tư hoàn toàn không có cảm giác, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian ba phút kết thúc, Chu Văn vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Nhưng vào lúc này, Chu Văn lại cảm giác Sát Lục giả có phản ứng, mà còn phản ứng rất mãnh liệt.
-Chuyện gì xảy ra? Tại sao ngay lúc này Sát Lục Giả phản ứng? Hiện tại rõ ràng ta đang rơi vào thế yếu, căn bản không cách nào khiến kẻ địch sợ hãi…
Chu Văn hơi kinh ngạc, nhưng phản ứng của Sát Lục Giả không hề giả.
Chu Văn tự nhiên không biết, hắn gắng gượng qua đạo Thiên kiếp thứ tư, khiến Thập Toàn Kiếm Tiên vô cùng rung động.
Lần này Sát Lục giả phản ứng, so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều mãnh liệt hơn, thậm chí Chu Văn cảm giác được khí thế Sát Lục Giả đang không ngừng tăng vọt.
-Tại sao lại thế? Chẳng lẽ nói, địch nhân của ta cảm thấy sợ hãi? Nhưng rõ ràng hắn đang chiếm ưu thế tuyệt đối… Chờ chút… Giết người tru tâm. . . Chiếm cứ ưu thế chưa hẳn sẽ đáng sợ…
Chu Văn nghĩ đến lúc trước ông nội hắn kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa.
Thời cổ đại có một người hết sức lo lắng trời sập, mỗi lần trời đầy mây và mưa, hắn sẽ liều mạng chạy trốn, sợ trời sập xuống đập chết hắn.
Chu Văn nghĩ đến chuyện xưa này, liên hệ với tình huống hiện tại Sát Lục Giả phản ứng, đột nhiên như hiểu rõ cái gì.
Nhân loại đối với nguy hiểm đã biết, mặc dù sẽ e ngại, thế nhưng theo gia tăng tiếp xúc, sự sợ hãi bắt đầu giảm bớt, ngược lại có một chút chuyện không phát sinh, cũng không có cơ hội tiếp xúc, thế nhưng khi chuyện phát sinh, lại mang đến sự sợ hãi cực lớn.
Ví dụ như lúc đứng trên mái nhà cao ốc, coi như trên thân cột sợi dây thừng, tuy biết bản thân sẽ không rơi xuống, chân vẫn sợ nhũn ra.
Hoặc rất nhiều người rất sợ khi già sẽ không có ai nuôi, coi như con gái không tốt thế nào đi chăng nữa, sẽ thuận theo bọn hắn, mà không dám nghịch lại.
-Giết người tru tâm. . . Thì ra là thế. . . Ta tựa hồ hiểu…Sát nhân tâm. . . Ở chỗ tự sát. . .
Trong lòng Chu Văn lại có cảm ngộ mới, trước đó hắn có rất nhiều chỗ không rõ, hiện tại đã trở nên thông suốt.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!