- Tạ ơn!
Động Thế cảm thụ được lực lượng thời gian vô hạn bùng nổ trên thân, mặc dù bởi đẳng cấp có hạn, nàng còn chưa đạt đến thời gian vô hạn chân chính, khiến thời gian chân chính dừng lại, nhưng lực lượng như vậy, đã là cực hạn lực lượng Khủng Cụ cấp có thể bộc phát ra, thậm chí ở phương diện nào đó, đã đột phát cực hạn Khủng Cụ cấp.
Không dám lưỡng lự, Động Thế biết, đây là Thủ Hộ giả tiêu hao bản nguyên bộc phát ra lực lượng, thời gian sẽ không duy trì lâu, chỉ trong đoạn thời gian này, nàng mới có thể làm chút gì đó.
Công kích Thập Toàn Kiếm Tiên? Dĩ nhiên không, Động Thế rất rõ ràng, lực lượng của mình kém nhiều lắm, coi như Thủ Hộ giả đốt cháy bản nguyên bộc phát ra lực lượng, cũng không đủ rung chuyển Thập Toàn Kiếm Tiên.
-Cho nên…
Động Thế mắt sáng lên, thân thể chạy như điên về phía Chu Văn.
Dưới thời gian vô hạn ảnh hưởng, phảng phất thời gian bốn phía dừng lại, cho dù Thiên Tai cấp kiếm quang cũng không nhanh như vậy, ít nhất trong thời gian vô hạn của Động Thế, đã có thể bắt kịp tốc độ ánh sáng của Thiên Tai cấp kiếm quang.
Thân hình Động Thế xuyên qua trong kiếm quang, như U Linh đi trong dòng sông thời gian, rơi phía trên Hỗn Độn Đản.
-Ngươi biết phản bội sẽ có hậu quả gì không?
Thập Toàn Kiếm Tiên rét căm căm mà nhìn chằm chằm vào Động Thế, kiếm ý trên người đang điên cuồng tăng vọt, thân thể Khương Nghiên đã bị hóa rắn một nửa.
-Ta chỉ biết Tiên mới là chủ nhân của Thủ Hộ giả liên minh.
Động Thế nói chuyện đồng thời, hai tay đã đặt phía trên Hỗn Độn Đản, lực lượng thời gian ngưng trụ trong nháy mắt bùng nổ, khiến thời gian bốn phía biến ảo vặn vẹo, sinh ra hiện tượng thời gian hỗn loạn, ngay cả Thiên Tai cấp kiếm quang cũng tới tới lui lui như hộp băng.
-Thời gian. . . Luân hồi. . .
Thanh âm Động Thế gào thét, phảng phất chỉ có thế, mới có thể đem một tia lực lượng cuối cùng ép ra.
Nàng biết bản thân không cách nào làm bị thương Thập Toàn Kiếm Tiên, càng không ngăn cản được Thập Toàn Kiếm Tiên tiếp tục lực bộc phát lượng, điều duy nhất nàng có thể làm được, chính là mang Chu Văn đi.
Chỉ cần mang Chu Văn đi, Thập Toàn Kiếm Tiên sẽ không có lý do tiếp tục bộc phát lực lượng, như vậy có lẽ Khương Nghiên có thể sống sót.
Thời gian quanh Hỗn Độn Đản bị bóp méo, Động Thế và Hỗn Độn Đản cùng nhau hư không tiêu thất, rời khỏi phạm vi Thiên Tai lĩnh vực.
Nhưng tại địa phương cách Thiên Tai lĩnh vực của Thập Toàn Kiếm Tiên không đến năm dặm, Hỗn Độn Đản và Động Thế cùng nhau rơi ra.
Hào quang trên áo giáp Thủ Hộ giả Động Thế hoàn toàn biến mất, như biến thành hóa thạch.
Lực lượng Khủng Cụ cấp liên tục sử dụng hai đỉnh cấp kỹ năng thời gian vô hạn và thời gian luân hồi, Động Thế đã không chịu nổi tiêu hao này.
Trong Hỗn Độn Đản, Chu Văn nhìn tất cả mọi thứ, trong tích tắc Hỗn Độn Đản và Động Thế rơi ra ngoài, Chu Văn đã lao ra khỏi Hỗn Độn Đản, bắt lấy Động Thế đã tiêu hao quá độ, muốn sử dụng năng lực truyền tống tinh tế đến Kim tinh.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện không cách nào sử dụng được truyền tống tinh tế, quang minh bốn phía đại phóng, Chu Văn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đã bị kiếm quang hoàn toàn bao phủ.
Thập Toàn Kiếm Tiên không biết lúc nào đã trôi nổi trên bầu trời, như một vầng mặt trời, toàn thân tản ra tia sáng, khắp mọi nơi đều là kiếm quang.
-Vẫn không kịp sao?
Động Thế cười khổ, nàng đã tận lực mang Chu Văn đi, nhưng đột phát đi ra khỏi Thiên Tai lĩnh vực đã tiêu hao quá trầm trọng, nên chỉ mang Chu Văn đến địa phương quá gần.
Hiện tại phạm vi Thiên Tai lĩnh vực của Thập Toàn Kiếm Tiên đã trở nên lớn hơn, nàng đã không còn khí lực, không có khả năng đem Chu Văn mang ra ngoài.
-Kẻ phản bội, đây là thời điểm đền tội.
Thập Toàn Kiếm Tiên cao cao tại thượng, như Cửu Thiên Chân Tiên, nhìn xuống Chu Văn và Động Thế.
Lúc này ánh mắt của hắn, đặt càng nhiều trên thân Động Thế, đồng thời kiếm quang trên thân đại phóng, như Thái Dương chiếu rọi vạn vật, ở khắp mọi nơi.
Chu Văn vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp, muốn đem Động Thế kéo vào Hỗn Độn châu, nhưng sinh vật tự nguyện mới đi vào Hỗn Độn châu được, Động Thế lo lắng an toàn của Khương Nghiên, không hề có dự định chạy trốn, Chu Văn cũng không thể thu nàng vào.
Nhưng Hỗn Độn Đản chỉ bảo hộ một người Chu Văn, nếu hiện tại sử dụng Hỗn Độn Đản, Động Thế nhất định không thoát được.
Chu Văn không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không nguyện ý cứ như vậy nhìn Động Thế chết, bởi nàng là tỷ tỷ Khương Nghiên, hơn nữa vừa rồi còn cứu hắn.
-Chữa ngựa chết như ngựa sống đi, nếu đi được, ngươi sống, nếu không được, ta đã tận lực, đến lúc đó đừng trách ta chạy trốn.
Chu Văn lôi kéo Động Thế tốc độ cao thuấn di.
Chờ lúc bọn hắn đi ra, Chu Văn đã biến thành Hỗn Độn Đản, ngăn phía trước Động Thế.
Kiếm quang như ánh mặt trời ở khắp nơi, bọn hắn vừa ra trong nháy mắt, đã bị kiếm quang oanh trúng.
Cũng may có Hỗn Độn Đản cản phía trước, Động Thế mới không bị thương, bằng không với trạng thái hiện tại của nàng, chỉ sợ chỉ còn con đường chết.
Oanh!
Hỗn Độn Đản đâm trên thân Động Thế, giống đạn pháo bay ra ngoài, đụng một chỗ trên dãy núi, chặt đứt một mỏm núi, đập vào trong sơn cốc, khiến sơn cốc thủng ra một lỗ to.
Chu Văn từ bên trong Hỗn Độn Đản đi ra, kéo Động Thế đang ói máu, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Thập Toàn Kiếm Tiên như mặt trời, đã đến trước mặt bọn hắn cách không đến năm mét, đanh lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn.
-Khương Nghiên ơi, Khương Nghiên, hi vọng ngươi không nói đùa với ta.
Tầm mắt Chu Văn dò xét xung quanh, nhưng không phát hiện ra có chỗ gì đặc biệt.
Nơi này chính là địa phương trước đó Khương Nghiên chỉ cho Chu Văn, hắn hao tổn tâm cơ mang theo Động Thế tới đây, hi vọng nơi này có chỗ đặc thù gì đó, có thể ngăn cản một thoáng.
Nhưng bất luận hắn nhìn thế nào, cũng không nhìn ra nơi này có gì đặc biệt, ngay Dị thứ nguyên lĩnh vực cũng không có, nên gần như không có khả năng trốn vào Dị thứ nguyên lĩnh vực tị nạn.
Thập Toàn Kiếm Tiên không nguyện ý lãng phí thời gian nữa, lần nữa bạo phát Thái Dương kiếm quang, muốn diệt sát Chu Văn và Động Thế.
Chu Văn định trốn vào bên trong Hỗn Độn Đản, tuy nhiên bỗng nhiên phát hiện, những kiếm quang kia lại lơ lửng cách bọn họ không đến một mét, không tiếp tục giết tới.
-Khương Nghiên quả nhiên không gạt ta, nhưng rốt cuộc có chuyện gì, ta không phát hiện ra lực lượng đặc thù quanh đây, cái gì ngăn cản kiếm quang này?
Nhìn kiếm quang như ánh nắng đứng im trước mặt, Chu Văn vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Thập Toàn Kiếm Tiên, chỉ thấy hắn cầm tay sờ mặt, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ đang thiên nhân giao chiến.
-Muốn đoạt quyền khống chế thân thể với ta, ngươi quá ngây thơ rồi. Tất cả của ngươi đều thuộc về ta, ngươi còn lấy cái gì tranh với ta?
Thập Toàn Kiếm Tiên dường như nói một mình, ngữ khí ngoan lệ, mặt dần dần tức giận.
Mặc dù không nhìn thấy dưới gương mặt hắn thế nào, nhưng ánh mắt kia dường như đang khôi phục trạng thái trước đó.
Đột nhiên, một cánh hoa vừa giống hoa hồng giống tường vi, từ bên trong thâm cốc bay ra, lại xuyên qua tầng tầng kiếm quang, rơi trên trán của Thập Toàn Kiếm Tiên.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!