Vạn đạo kiếm quang không gì không phá được chiếu xạ vạn vật, phá hủy tất cả mọi thứ, Hỗn Độn Đản đã bị phá thủng trăm ngàn lỗ lập tức bị phá toái, Chu Văn không còn gì che chắn.
Thuấn di dưới loại tình huống này đã không cách nào đưa đến tác dụng, bởi kiếm quang ở khắp mọi nơi, Chu Văn vô luận thuấn di đến địa phương nào, cũng đều bị kiếm quang giết chết, trừ phi hắn có thể rời khỏi Thiên Tai lĩnh vực của Thập Toàn Kiếm Tiên, dĩ nhiên điều này gần như không thể.
Chu Văn vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp, cũng không thể không liều chết đánh cược một lần, đem Lục Tiên kiếm ra, nhưng tâm của hắn không ngừng chìm xuống như cũ.
Bởi vì Lục Tiên Kiếm chỉ có thể trảm ra một kiếm, mà bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều là kiếm quang, hắn trảm ra một kiếm này, tự thân sẽ bị vạn kiếm đâm xuyên.
Càng khó chịu hơn chính là, Chu Văn rất rõ ràng, coi như sử dụng Trảm Tiên, hắn cũng không trảm được Thập Toàn Kiếm Tiên mạnh như vậy.
Lực lượng bản thân của hắn quá yếu, không cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Lục Tiên kiếm, một kích toàn lực, cũng chỉ tương đương với nhất kích của Thiên Tai cấp, lực công kích như vậy vẫn không thể đánh nổi Thập Toàn Kiếm Tiên.
Chu Văn thậm chí phát hiện, tay của hắn còn không theo kịp phản ứng của hắn, Lục Tiên kiếm còn chưa rút ra, kiếm quang đã đến trước mặt hắn.
-Cứ thế chết sao?
Chu Văn nắm kiếm, nhìn kiếm quang lóa mắt ở khắp mọi nơi, trong lòng vừa sợ hãi vừa không cam lòng.
Mặc dù căn bản không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều, nhưng loại sợ hãi xuất phát từ bản năng kia, lại tự nhiên sinh ra.
Đột nhiên!
Kiếm quang phá hủy hết thảy kia, lại không tự chủ, ngừng lại trước mắt Chu Văn, mũi nhọn của kiếm quang cơ hồ đụng phải khóe mắt của Chu Văn.
Chu Văn từ tử đến sinh, thân thể không tự chủ run lên một cái, như có một cỗ khí lạnh từ bàn chân trong nháy mắt xông trên trán, sau đó khuếch tán đến toàn thân, ngược lại khiến Chu Văn cảm giác hơi phát nóng, cả mặt như phát sốt, chóng mặt đến chân mềm nhũn.
Loại cảm giác đi một lượt qua quỷ môn quan quay lại, không phải người trong cuộc, dù thế nào cũng không thể trải nghiệm được.
Tục ngữ thường nói, thời khắc sinh tử có đại khủng bố, nhưng loại đại khủng bố kia, rất khó cảm nhận được.
Bởi thời điểm cảm nhận được, người đã chết, cảm nhận được cũng vô ích.
Có thể cảm nhận được thời khắc sinh tử đại khủng bố, người có thể sống sót đều vô cùng may mắn, nói đầu thai làm người lần nữa cũng không quá.
Chu Văn ngay trong nháy mắt này, cảm nhận được thời khắc sinh tử đại khủng bố, tâm cảnh lập tức trở nên sáng như gương, rất nhiều chuyện bình thường hết sức để ý, giờ khắc này nghĩ lại, không tính là gì, ngay cả những chuyện đau lòng đau gan trước kia, đơn giản hài hước.
Đồng thời Chu Văn cũng rốt cuộc minh bạch, tại sao từ đầu đến cuối hắn không có biện pháp bước ra bước cuối cùng, tấn thăng Khủng Cụ cấp, bởi hắn chưa bao giờ cảm thụ qua sự hãi chân chính, làm thế nào hiểu được nỗi sợ của người khác?
Chỉ có người chân chính trải qua sợ hãi, mới hiểu được cái gì là sợ hãi.
-Ngốc đấy làm gì? Dùng kiếm của ngươi, chém hắn!
Thanh âm Khương Nghiên cơ hồ gầm thét lên, nhưng hắn cũng biết, lúc hắn hô lên đã chậm.
Đến bây giờ Chu Văn còn không kịp phản ứng, tâm Khương Nghiên đã lạnh buốt.
Hắn có thể làm đến cực hạn chỉ trong thời gian nháy mắt này, dùng hết lực lượng tích súc và năng lực đặc biệt của Táng Tiên, thừa dịp Thập Toàn Kiếm Tiên toàn lực công kích, thời điểm khống chế yếu nhất đối với thân thể, đoạt lại quyền khống chế thân thể trong nháy mắt.
Hắn vốn cho rằng, bản thân ăn ý với Chu Văn, trong nháy mắt kia đã đủ để Chu Văn trảm ra một kiếm kinh thiên động địa, một kiếm đã từng chém giết Thiên Tai cấp sinh vật, một kiếm chỉ thuộc về Nhân Hoàng kia.
Nhưng trong thời điểm mấu chốt này, Chu Văn lại ngây ra một lúc, bỏ qua thời gian chớp mắt.
-Thật sự đáng tiếc, ngươi thật giỏi tính toán, thủ đoạn cao cường.
Thập Toàn Kiếm Tiên đã đoạt lại quyền khống chế thân thể, hắn cũng kinh ngạc, mồ hôi lạnh cả người.
Hắn cũng không ngờ Khương Nghiên lại có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể, mặc dù chỉ trong tích tắc, cũng đủ làm cho hắn kinh hãi.
Nếu không phải Chu Văn chưa kịp phản ứng, trong một chớp mắt kia, có lẽ hắn đã bị thương nặng.
Hắn thấy được Lục Tiên kiếm trong tay Chu Văn, đã biết thân phận của Chu Văn, cũng biết Chu Văn xác thực có năng lực làm hắn trọng thương.
-Hóa ra Chu Văn chính là Nhân Hoàng, thật sự đáng tiếc, dù sao nhân loại chỉ là nhân loại, đối với cực hạn tử vong, không cách nào thản nhiên đối mặt, bỏ qua cơ hội duy nhất, cũng phí phạm tính toán của ngươi.
Thập Toàn Kiếm Tiên cười lạnh nói:
-Khương Nghiên ơi, Khương Nghiên, ngươi xác thực là một người giỏi, chẳng qua ngươi đã chọn sai người, cũng đứng sai đội.
Bởi Khương Nghiên đã bạo phát ra tất cả lực lượng, hiện tại đã uể oải không thể tả, ngay cả năng lực khống chế thân thể phát ra thanh âm đã không còn.
-Kiếp sau đừng chọn sai.
Thập Toàn Kiếm Tiên lần nữa khống chế kiếm quang phun ra, muốn chém giết Chu Văn.
Nhưng thời điểm hắn nhìn về phía Chu Văn, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể Chu Văn lại phát ra một loại khí tức kỳ dị, mà loại khí tức kia, khiến cho hắn hết sức chán ghét, thậm chí sợ hãi.
-Khủng Cụ hóa? Vừa rồi quả bóng kia không phải lực lượng Khủng Cụ hóa của hắn sao?
Thập Toàn Kiếm Tiên hồ nghi đánh giá Chu Văn, vốn cho rằng Hỗn Độn Đản là lực lượng Khủng Cụ cấp của Chu Văn.
Nhưng hiện tại biến hóa trên người Chu Văn, lại là dấu hiệu vừa tấn thăng Khủng Cụ cấp, cái này khiến hắn không thể tin được.
Hắn không thể tin, một nhân loại chiến đấu với hắn lâu như vậy vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp.
Có điều Thập Toàn Kiếm Tiên không nghĩ nhiều đến vậy, điều động vạn đạo kiếm quang đâm xuống, không quản trước kia là Khủng Cụ cấp hay Thần thoại cấp, trước giết rồi nói.
Kiếm quang như ánh mặt trời nuốt sống Chu Văn, mà bên trong loại kiếm quang khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, lại đột nhiên xuất hiện một loại ánh sáng không hài hòa.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc răng rắc!
Vạn đạo kiếm quang như pha lê phá toái, bắn tung toé, ngàn vạn mảnh vỡ kiếm quang rơi trên trời, chiết xạ tia sáng, khiến tia sáng bốn phía trở nên mê ly mộng ảo.
Một đạo kiếm khí phân thủy phá sóng, khiến kiếm quang đầy trời phá toái phân liệt sang hai bên, tựa như biển cả phân thành hai, một đạo kiếm quang bay thẳng tới Thập Toàn Kiếm Tiên.
Ngón tay Thập Toàn Kiếm Tiên ngưng kiếm, đem kiếm quang trên người hợp thành một, nghênh về phía đạo kiếm khí kia.
-Trên trời dưới đất, bên trong thập phương, toàn bộ kiếm khí phải nghe lệnh ta, ngươi dùng kiếm đấu với ta, tự đi tìm đường chết…
Trong lúc Thập Toàn Kiếm Tiên nói chuyện, kiếm chỉ của hắn đã đụng vào đạo kiếm khí kia.
Oanh!
Kiếm quang cùng kiếm khí chạm vào nhau, bạo phát ra sóng xung kích dọa người.
Trong lòng Thập Toàn Kiếm Tiên run lên, nhanh chóng nghiêng người, nhưng vẫn chậm một chút, trên gương mặt bị một phần đuôi kiếm khí kia quét qua, lập tức xuất hiện một đạo vết máu, một giọt máu tươi theo hai gò má chậm rãi nhỏ xuống.
-Thanh kiếm kia… Tại sao lực lượng thanh kiếm kia có thể khắc chế kiếm quang của ta… Không có khả năng. . . Trong nhân thế. . . Làm sao lại có thanh kiếm ta không cách nào khống chế…
Ánh mắt Thập Toàn Kiếm Tiên vặn vẹo, nhìn chằm chằm đối diện, chỉ thấy Chu Văn nắm Lục Tiên kiếm trong tay, đang từng bước một đi tới, Thiên y trên người đón gió phất phới, không hề thụ thương.
-Tại sao phải đợi kiếp sau? Ta cảm thấy hiện tại cũng có thể chọn một lần.
Chu Văn cảm thụ lực lượng trên người và kiếm ý trong Lục Tiên kiếm như ác linh gào thét, đây là lần đầu tiên hắn có thể tự do khống chế Lục Tiên kiếm, mà không chỉ rút kiếm trảm một cái.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!