Vi Qua trong lòng vạn lần không muốn tái kiến Ước Hàn, nhưng hắn không thể không mang theo Ước Hàn trải nghiệm học tập và sinh hoạt tại Tịch Dương học viện.
Thời điểm trước kia không có Ước Hàn, Vi Qua đi tới đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, là mục tiêu mà các nữ sình luôn chăm chú quan tâm, hiện tại bên người có Ước Hàn bên người, Vi Qua cảm thấy hào quang của mình Ước Hàn át đi.
Như hiện tại, bọn họ chỉ đang tham quan bên trong Tịch Dương học viện, đều có một đoàn nữ sinh đi theo bên cạnh, trong dĩ vãng trong mắt những nữ sinh đó chỉ có Vi Qua, hiện tại họ nhìn Ước Hàn không nháy mắt.
- Đây là Húc Nhật Đông Thăng Bi ở Tịch Dương học viện sao?
Ước Hàn đứng trước bia kỷ niệm làm bằng đá cẩm thạch trắng, nhìn chăm chú trên từng hàng tên nói.
- Đây là Húc Nhật Đông Thăng Bi, mỗi một năm tên những học sinh đứng top 10, đều được lưu lại trên tấm bia này, để khích lệ học sinh, nếu nhiều lần thượng bảng, ở mặt sau tên học sinh sẽ có dấu hiệu hình sao, những học sinh có mấy hình sao này, đã nói lên những học sinh này đã tổng cộng mấy lần thượng bảng trên bia mặt trời mới mọc lên ở phương Đông.
Vi Qua đắc ý nói.
Thời điểm hai năm trước, hắn cũng thượng bảng, nếu tính cả năm nay, hắn đã thượng bảng hai lần, sang năm cuối cùng hắn vẫn có thể tự tin thượng bảng lần nữa.
Liên tục thượng bảng ba năm, ở trong Tịch Dương học viện khá hiếm, đây cũng có thể là thành tích để khoe khoang.
- Vi hội trưởng tu vi cao, kiếm pháp vô song, nhất định năm sau có thể thượng bảng tiếp.
Ước Hàn cười nói.
- May mắn hai lần thượng bảng.
Vi Qua chỉ tên trên bia đá nói.
- Huệ Hải Phong, Phong Thu Nhạn, Vương Lộc đều là thiên tài trước top 10, hẳn đều thượng bảng ở đây đi.
Ước Hàn hỏi thêm.
- Đều có, năm nay họ đều trong cuộc thi chung đứng top 10.
Vi Qua chỉ tới, nhưng trong lòng cảm giác thấy không thích hợp.
- Thật kỳ quái.
Ước Hàn nhìn lên bia mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, đột nhiên kinh ngạc ra tiếng.
Vi Qua đã nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn Ước Hàn một cái, không có mở miệng nói tiếp, làm như không nghe được âm thanh kinh ngạc của Ước Hàn.
Vi Qua không nói tiệp, nhưng những nữ sinh bên cạnh lại có người hỏi:
- Ước Hàn, có gì kỳ quái?
Vi Qua hận không thể tát nữ học sinh kia một cái, nghĩ thầm nữ sinh này thật ngu xuẩn.
Ước Hàn chỉ một cái tên trên bia nói:
- Vi hội trưởng cùng những vị khác đều là thiên tài, không đến hai mươi tuổi đã tấn chức Truyền kỳ, có thể thượng bảng đều không có gì kỳ quái. Trên Húc Nhật Đông Thăng bi, trừ bỏ một số người ngoài, cũng phải đạt Truyền kỳ mới có thể thượng bảng. Vì sao người này chỉ có Phàm thai, mà tên của hắn lại thượng bảng Húc Nhật Đông Thăng bi?
- Người ngươi nói là Chu Văn, Chu Văn chỉ là Phàm thai, có điều thực lực của hắn xác thực kinh người, ở trong cuộc thi chung đạt được ba hạng mục max điểm, một hạng chín trên mười, quả thật là thiên tài, có thể thượng bảng cũng không kỳ quái.
Nữ sinh lúc trước nói thêm.
Ước Hàn khóe miệng hơi nhấc lên, nhìn trên bia tên Chu Văn nói:
- Ngờ trên thế gian lại có thiên tài như vậy, lấy thực lực Phàm thai có thể đạt top 10 cuộc thi chung Tịch Dương học viện, đây là nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp, nếu ta đã tới Tịch Dương học viện, vô luận thế nào ta cũng muốn luận bàn với hắn một phen, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời.
Sắc mặt Vi Qua khẽ biến, lập tức khôi phục nguyên trạng, nhìn Ước Hàn nói:
- Chu Văn xác thực là thiên tài, có điều hắn chỉ là Phàm thai, ngươi muốn luận bàn cùng hắn, sợ không thích hợp đi?
Vi Qua đối với Chu Văn không có hảo cảm gì, nhưng hắn là Hội trưởng Hội học sinh Tịch Dương học viện, hắn vẫn phải đứng ở lập trường bảo vệ học sinh học viện.
Ước Hàn nhàn nhạt nói:
- Lời này Vi hội trưởng nói không đúng rồi, trong cuộc thi chung của Tịch Dương Học Viện, trong đó cao thủ nhiều như mây, đừng nói trước mười, chỉ tính trước hai mươi ba mươi tên đầu, chỉ sợ đều là cao thủ Truyền Kỳ, một tên Phàm Thai có thể đánh bại nhiều Truyền Kỳ cao thủ như vậy. Cùng Vi hội trưởng ngài, còn có đám người Phong Thu Nhạn đứng top 10, ngươi nói hắn không có năng lực chiến cùng Truyền Kỳ, cái này kỳ lạ nha, chẳng lẽ nói thành tích của Chu Văn, không phải dựa vảo thực lực bản thân thi được? Nếu thật như vậy, như vậy ta kiến nghị đem tên của hắn trên Húc Nhật Đông Thăng bi xóa đi, miễn làm mất danh dự của Tịch Dương Học Viện, nếu không người ngoài tưởng rằng học sinh Tịch Dương Học Viện chỉ biết gian lận.
Sắc mặt của Vi Qua thay đổi mấy lần, chỉ có thể kiên định trả lời:
- Thành tích của Chu Văn tự nhiên là thật, học sinh Tịch Dương học viện sẽ không gian lận.
- Một khi đã vậy, ta đây muốn lĩnh giáo vị Phàm thai này, có thể đứng top 10 cuộc thi chung.
Ước Hàn mỉm cười nói.
Chu Văn đang ở trên giường mình chơi game, đột nhiên nghe được tiếng di động vnag lên, nhìn thoáng qua Lý Huyền gọi, liền nghe máy.
- Lão Chu, có việc lớn rồi, tên Ước Hàn kia quá âm hiểm.
Thanh âm Lý Huyền phẫn nộ truyền tới.
- Có chuyện gì, người có gì từ từ nói.
Chu Văn không có chút hoảng hốt nói.
- Tên hỗn đản kia ở Húc Nhật Đông Thăng bi …
Lý Huyền đem sự tình kể lại một lần, sốt ruột tiếp tục nói:
- Chuyện này hiện nay lớn rồi, Tịch Dương học viện không hạ được tin đồn, việc này sợ không dễ giải quyết.
- Ta đã biết.
Chu Văn nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nói với Lý Huyền:
- Có người nhấn chuông cửa, có lẽ là đạo sư Vương Phi tới, ta với ngươi nói chuyện sau.
- Ngươi bây giờ tính toán sao?
Lý Huyền lại hỏi một câu.
- Người khác dẫm lên mặt, ta có thể làm sao bây giờ?
Chu Văn nói xong, bèn cúp máy.
Mở cửa, quả nhiên là Vương Phi, Vương Phi nhìn Chu Văn nhẹ giọng thở dài:
- Chu Văn…
Nàng mới nói hai chữ, Chu Văn liền mở miệng cắt ngang nói:
- Ta có thể chiến, đạo sư mang ta đi.
Vương Phi ngây người nhìn thần sắc Chu Văn tự nhiên, như sớm đã có quyết định, nhưng vẫn hỏi lại một câu:
- Ngươi đã quyết định?
- Đúng vậy, xin ngài yên tâm, ta không chắc có thể thắng, nhưng cũng không để Tịch Dương học viện mất mặt.
Chu Văn nói.
- Làm hết sức mình là được rồi.
Vương Phi cũng không cho rằng Chu Văn có thể thắng Ước Hàn, nếu cho nàng cơ hội, nàng tình nguyện không cho Chu Văn xuất chiến.
Chính chuyện này gây ồn ào quá lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến danh dự của Tịch Dương học viện, vô luận thắng hay bại, Chu Văn cùng Ước Hàn đều phải chiến một trận.
Học viện không có kỳ vọng Chu Văn có thể chiến thắng Ước Hàn, chỉ hi vọng không bại quá thảm, không làm mất danh dự của học viện.
Bản thân Vương Phi cũng không hi vọng Chu Văn xuất chiến, sợ Chu Văn mới có tâm thái tích cực, sợ lại bị đánh hỏng mất.
Gia thế Ước Hàn so với An Tĩnh còn tốt hơn, thành tựu so với An Tĩnh sợ cũng không thua kém, thậm chí có khả năng mạnh hơn không ít.
Lần trước Chu Văn còn không đỡ được một chiêu của An Tĩnh, lần này đổi thành Ước Hàn, sợ rằng kết quả cũng không lạc quan hơn là mấy.