- Bỏ Quy Đức phủ sao?
Chu Văn nhìn về phía Quy Đức cổ thành xa xa, trong lòng mơ hồ suy nghĩ.
Hiện tại nhân loại ở thế yếu, không cách nào dừng chân tại đây, nhưng theo nhân loại trên toàn thế giới lớn mạnh, ngày sau địa phương giống Quy Đức phủ giàu tài nguyên này, khẳng định sẽ là vùng giao tranh của nhiều thế lực lớn.
So sánh Lạc Dương, trên thực tế Chu Văn càng hy vọng ở Quy Đức phủ hơn, dù sao đây mới là quê hương hắn.
-Bây giờ muốn giữ vững toàn bộ Quy Đức phủ, đúng là một chuyên không thực tế, có biện pháp nào khống chế Dị thứ nguyên lĩnh vực an định lại không?
Trong lòng Chu Văn không ngừng suy tư.
Nhưng Dị thứ nguyên lĩnh vực xung quanh đây, cũng không có địa điểm nào an toàn lắm, coi như Chu Văn muốn chiếm Dị thứ nguyên lĩnh vực cũng không thấy nơi nào thích hợp.
Nguyên bản Quy Đức cổ thành thích hợp nhất, nhưng trong đó có tồn tại cực kỳ kinh khủng, Chu Văn đi vào cũng gần chết, chớ nơi chi là người thường.
Thấy thế cục đã ổn định, Chu Văn không tiếp tục lưu lại, đi về phía trường học.
Sau khi Chu Văn đi vào trường học, lập tức được học sinh và người tị nạn bên trong nhận ra, chỉ bọn hắn không dám vây quanh, chẳng qua đứng xa xa bàn tán, lặng lẽ nghị luận chuyện liên quan đến Chu Văn.
Thấy nơi này đã không có uy hiếp, Chu Văn thu hồi Hoàng Kim chiến thần lại, vừa muốn đi tìm Dư Thu Bạch, đã thấy Dư Thu Bạch tới.
-Ta thấy nơi này thanh tĩnh, đi qua ngồi một chút.
Dư Thu Bạch nhìn Chu Văn, an ủi nói.
Lúc trước lão đạo trường học đều khuyên hắn không cần quản chuyện của Chu Văn, để miễn bị An Đốc Quân gây phiền phức, hắn chịu áp lực lớn như vậy, vẫn trợ giúp Chu Văn thi đậu Tịch Dương học viện.
Người nào cũng không ngờ, học sinh kia năm đó bây giờ đã đứng trên đỉnh kim tự tháp nhân loại, còn cứu trường học khỏi tai họa ngập đầu.
Ngay cả bản thân Dư Thu Bạch, đôi khi cũng hoài nghi đây có phải là giấc mơ hay không, bởi nó thực sự quá đẹp.
-Dư lão sư, ngài uống trà.
Chu Văn pha trà ngon đưa đến trước mặt Dư Thu Bạch, lúc này mới cắt ngang suy nghĩ của Dư Thu Bạch.
-Lần này may mắn có người kịp thời trở về, bằng không những học sinh này, chỉ sợ không còn ai sống sót.
Dư Thu Bạch bưng chén trà nói.
-Đây là nghĩa vụ học sinh phải làm.
Chu Văn suy nghĩ một chút, thỉnh giáo:
-Dư lão sư, Lạc Dương chuẩn bị đem người Quy Đức phủ đều dời đến Lạc Dương, ngài thấy thế nào?
-Quy Đức phủ có tài nguyên Dị thứ nguyên lĩnh vực vô cùng phong phú, chẳng qua hiện tại không có ai áp chế nổi những Dị thứ nguyên lĩnh vực này, theo thực lực tổng hợp của nhân loại tăng lên, về sau nơi này tất thảnh bảo địa, nếu có thể chiếm được, đương nhiên càng sớm càng tốt.
Dư Thu Bạch nói.
-Ý nghĩ của lão sư và ta không mưu mà hợp, ta cũng có ý nghĩ này, nhưng hiện tại ta một người, không làm gì được.
Chu Văn nói.
-Bây giờ muốn chiếm cứ toàn bộ khu vực Quy Đức phủ, cho dù có người có lương cũng không làm được, mà những Dị thứ nguyên lĩnh vực kia vẫn đang biến háo, về sau sẽ thế nào, thực sự khó nói. Nếu người mập mạp ăn một miếng, chỉ sợ cuối cùng sẽ khiến dạ dày bẻ bụng.
Trầm ngâm một lát, Dư Thu Bạch còn nói thêm:
-Nếu ngươi thực sự có lòng muốn lưu lại Quy Đức phủ, ta có một đề nghị, ngươi trước tiên có thể chiếm cứ một Dị thứ nguyên lĩnh vực, trước đứng vững gót chân, sau đó lại chậm rãi phát triển.
-Ta cũng nghĩ vậy, nhưng không biết Dị thứ nguyên lĩnh vực nào phù hợp, ngài có kiến nghị gì không?
Chu Văn thật muốn lưu lại Quy Đức phủ.
Không nói những cái khác, chẳng qua quái vật hình người và thạch đao bên trong Quy Đức cổ thành kia, đã đủ khiến Chu Văn lưu lại.
-Ta cũng có một ý tưởng.
Dư Thu Bạch đứng dậy lấy một tấm địa đồ trên giá sách, sau đó trải lên bàn, chỉ một điểm bên trong bản đồ Quy Đức phủ, nói:
-Nếu ngươi có thể nắm bắt Dị thứ nguyên lĩnh vực này, về sau tiến có thể công, lui có thể thủ, mặc dù có cường địch xâm phạm, mượn dùng lực lượng Dị thứ nguyên lĩnh vực, cũng có thể cản lại…
Chu Văn nhìn địa phương Dư Thu Bạch chỉ, chỉ thấy nơi đó đánh dấu tên là "Toại Hoàng lăng".
-Toại Hoàng lăng?
Chu Văn hơi kinh ngạc nhìn về phía Dư Thu Bạch.
Toại Hoàng lăng chính là lăng mộ Toại Nhân Thị, cách cổ thành rất gần, nguyên bản cơ hồ sát Hỏa Thần đài, sau này Dị thứ nguyên lĩnh vực hóa, Hỏa Thần đài và cổ thành lại liền nhau.
Nhưng Toại Hoàng lăng không nối liền với cổ thành, tạo thành mtooj Dị thứ nguyên lĩnh vực độc lập.
Mặc dù Toại Nhân Thị mang đến hỏa chủng cho nhân loại, nhưng Hỏa Thần đài không phải địa bàn của hắn, bởi Hỏa Thần đài thực ra là đài chiêm tinh sớm nhất Đông khu, nó thuộc về Át Bá.
Chu Văn kinh ngạc bởi Dị thứ nguyên lĩnh vực Toại Hoàng lăng này, sau Thứ Nguyên Phong Bạo, đã trở nên vô cùng thần bí, nghe nó không vào được, làm thế nào kiến thiết căn cứ đây?
-Không sai, chính là Toại Hoàng lăng.
Dư Thu Bạch thấy bộ dáng Chu Văn nghi ngờ, thoải mái cười nói:
-Những năm nay ta không làm nhiều chuyện, nhưng cũng nhiên cứu Toại Hoàng lăng, đối với Toại Hoàng lăng không nói rõ như lòng bàn tay, cũng tính hiểu rõ, nếu ngươi có ý tưởng, ta có khả năng mang ngươi vào.
-Lão sư ngài có biện pháp đi vào? Vậy quá tốt rồi.
Chu Văn vui mừng quá đỗi, Toại Hoàng lăng ngay cạnh cổ thành, cũng xem như một dải đất trung tâm Quy Đức phủ, dùng nơi này làm căn cứ, về sau cũng thuận tiện phát triển bốn phía.
Hơn nữa nơi này cũng gần cổ thành, đây là điều Chu Văn muốn nhất.
-Được rồi, ta đây dẫn ngươi đi vào xem một chút.
Dư Thu Bạch đứng dậy cười.
-Lão sư, làm phiền ngài.
Chu Văn liền vội vàng đứng lên.
-Ta sống nơi này nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn rời đi, có thể ở lại tự nhiên tốt nhất.
Dư Thu Bạch giận dữ nói.
Chu Văn đi theo Dư Thu Bạch đến Toại Hoàng lăng, trên đường đi gặp một chút khô lâu sinh vật, chúng đều bị Chu Văn tiện tay xử lý.
Toại Hoàng lăng quanh năm bị mây mù bao phủ, muốn trực tiếp bay vào gần như không thể, người bay vào không có bất kỳ người nào có thể ra.
Mặc dù Chu Văn có năng lực không gian, nhưng không dám tùy ý thuấn đi vào.
Kỳ quái là, Toại Hoàng lăng không có cửa, nghe nói trước kia có cửa, sau khi biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực, cửa đã không thấy tăm hơi, chỉ có thể nhìn thấy tường vây rất dài.
Coi như đi một vòng quanh Toại Hoàng lăng, cũng không tìm thấy bất luận cửa ra vào nào.
-Lão sư, lần nào làm sao đi vào?
Chu Văn nhìn về phía Dư Thu Bạch.
Dư Thu Bạch cười híp mắt nói:
-Đi theo ta.
Chu Văn đi theo Dư Thu Bạch về phía trước, nhưng Dư Thu Bạch không đến gần Toại Hoàng lăng, mà đến cái miếu nhỏ thấp tẹp gần đây.
Chu Văn vốn cho rằng đây là một cái miếu Thổ Địa, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện, bên trong không cung phụng Thổ địa, mà là một đầu tiểu thú kỳ lạ.
Tiểu thú kia được điêu khắc từ tảng đá, công nghệ hết sức thô ráp, mà lại thời gian quá lâu, tảng đá bị phong hóa nhiều.
Nhìn ngoại hình rất giông một đầu hồ ly nhỏ ngồi xổm nơi đó.
-------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!