Tại một góc nghĩa trang đã mọc ra một gốc lê, nguyên bản vừa nhú mầm không lâu, bây giờ lại bắt đầu nở hoa, mà không không lâu sau đã bắt đầu kết thành quả.
Đủ loại thực vật trong nghĩa trang đều điên cuồng sinh trưởng, nguyên bản cỏ dại thấp bé, hiện tại cũng dài ngang chiều cao người, toàn bộ nghĩa trang đều bao phủ trong màu xanh.
Không lâu sau, cây lê dại đã kết xuất trái lê, từ đầu đến giờ chỉ hơn nửa giờ mà thôi, theo tốc độ phát triển của góc lê kia, đoán chừng không đến một giờ quả lê sẽ chín mùi.
Chu Văn chờ trong chốc lát, quả nhiên thấy quả lê thành thục, thoạt nhìn hết sức mọng nước, đưa tay hái sau đó cắn một miếng, ngọt như uống mật.
-Rất ngọt!
Chu Văn vừa mừng vừa sợ.
Vui chính là, pho tượng Toại Nhân Thị kia có loại uy năng này, giúp thực vật tốc độ cao sinh trưởng, nếu có thể chiếm cứ nơi này, về sau không cần phát sầu về lương thực, tự cung tự cấp, người nào cũng đừng hòng vây chết nơi này, đơn giản đây chính là chỗ tuyệt hảo để kiến tạo căn cứ.
Kinh hãi là, loại lực lượng này hẳn không chỉ hữu hiệu với thực vật, nếu nhân loại cũng nhận loại lực lượng này ảnh hưởng, như vậy nhân loại ngênh đón không phải tốc độ cao trưởng thành, mà là nhanh chóng già yếu.
Chu Văn không biết quả lê một năm kết mấy lần quả, coi như một năm hai lần, như vậy vừa rồi ngắn ngủi không đến một giờ, khả năng thời gian đã qua nửa năm.
Nếu đem tốc độ thời gian này áp trên thân nhân loại, nhân loại có thể chống được bao lâu?
Đây chỉ là suy đoán của Chu Văn, có lẽ lực lượng của pho tượng kia sẽ không khiến động vật già yếu, thế nhưng hắn chỉ sợ vạn nhất.
Huống chi bên trong Toại Hoàng lăng không hề có Dị thứ nguyên sinh vật hay động vật gì, cái này tựa hồ không phải trùng hợp, căn cứ vào điểm đáng ngờ này phỏng đoán, lưc lượng của pho tượng Toại Nhân Thị kia khả năng cao cũng hữu hiệu đối với động vật, cho nên mới không có Dị thứ nguyên sinh vật dám lưu lại Toại Hoàng lăng, hoặc nói những Dị thứ nguyên sinh vật kia nhận pho tượng Toại Nhân Thị kia ảnh hưởng, đã chết.
Càng đáng sợ chính là, loại lực lượng này không đơn giản là Thời gian hệ, nếu thời gian gia tốc, Chu Văn khẳng định có thể cảm giác được, nhưng hắn ngoại trừ cảm ứng được bên trong ngọn lửa tản ra sinh cơ hừng hực bên ngoài, căn bản không cảm ứng được năng lượng phụ.
Trước đó sau khi nhận lực lượng chúc phúc ảnh hưởng, Chu Văn biết sức mạnh đáng sợ nhất trên thế giới không nhất định là những lực lượng thoạt nhìn hung mãnh độc ác.
Ngược lại một ít lực lượng thoạt nhìn hữu ích, rất có thể là sát thủ ẩn núp trong bóng tối.
-Tiểu điểu, dập tắt cây đuốc.
Chu Văn hô Tiểu điểu đang đậu trên pho tượng Toại Nhân Thị, hắn không dám đặt bản thân vào nguy hiểm, vạn nhất lực lượng kia ảnh hưởng đến hắn, vậy hắn chẳng mấy chốc sẽ biến thành lão già.
Tiểu điểu nghe lệnh Chu Văn, lập tức há miệng hút lửa, hỏa diễm phía trên pho tượng lập tức hóa thành đạo hỏa diễm phóng vào miệng Tiểu điểu.
Sau một lát, tất cả hỏa diễm đều bị Tiểu điểu hút vào sạch sẽ, ngọn lửa trong tay pho tượng kia không cháy nữa, thực vật trong nghĩa trang không điên cuồng sinh trưởng nữa.
Chu Văn chờ trong chốc lát, thấy những thực vật kia chưa từng xuất hiện tình huống dị thường, chẳng qua không sinh trường nhanh như trước, trong lòng quả thực kinh hỉ.
Nhìn loại phương thức đốt cháy giai đoạn này, dưới tình huống bình thường, mất đi năng lượng cung cấp về sau, bởi bản thân sinh trưởng quá nhanh, tiêu hao nhiều sinh mệnh lực, sau đó sẽ tốc độ cao suy bại.
Mà bây giờ thực vật kia không có chút dấu hiệu suy bại nào, nói rõ bản thân chúng nó không tiêu hao, đây không nghi ngờ gì là một tin tức tốt.
Chu Văn rời Toại hoàng lăng, sau đó bắt một chút tiểu động vật hoang dại, đem bọn nó đưa vào Toại Hoàng lăng, để Tiểu điểu đốt lửa.
Bản thân Chu Văn không dám lưu lại Toại Hoàng lăng, mang theo Tiểu điểu rời khỏi, dự định mấy ngày sau lại trở lại thăm một chút, nếu những tiểu động vật kia chết già, vậy Toại Hoàng lăng sẽ không thích hợp làm căn cứ nhân loại.
Đương nhiên, coi như không thể làm căn cứ nhân loại, lực lượng trong Toại Hoàng lăng vẫn có ích, Chu Văn muốn lưu lại Quy Đức phủ, dù thế nào cũng phải chưởng khống Toại Hoàng lăng trong tay.
Tạm thời trở lại bộ chỉ huy Lạc Nhật quân, gặp được A Sinh, Chu Văn đem chuyện hắn muốn lưu lại Quy Đức phủ nói cho A Sinh.
-Thiếu gia, dùng thực lực của ngài, vô luận ở nơi nào cũng không vấn đề gì. Nhưng ngươi có nghĩ hay không, một người ngài ở có khác gì không người đâu? Ngươi chỉ có một người, như vậy thì tính ngươi lưu tại nơi này, Quy Đức phủ cũng không phải thuộc về ngươi.
A Sinh nói.
Chu Văn hiểu rõ ý của A Sinh, nếu không có người khác làm việc cho hắn, giữ vững khai thác tài nguyên nơi này, như vậy hắn ở hay không đều không khác nhau, coi như hắn không ở, về sau thời điểm cần đều có thể tới, cố ý ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì.
-Ta muốn xây một tòa thành thị nơi này.
Chu Văn đã hiểu rõ, nơi này có thạch đao ngay cả Đế đại nhân cũng thèm nhỏ dãi, có quái vật hình người, có Toại Hoàng lăng, có Hồ Điệp cốc vân vân, còn rất nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực khác vẫn chưa được khám phá.
Muốn xây thành thị nhân loại, nơi này không nghi ngờ là địa phương thích hợp nhất.
Ban đầu có thể sẽ khổ một chút, càng về sau nơi này giá trị càng lớn.
Nếu chỉ là bản thân Chu Văn, hắn cũng không cố ý thành lập thành thị nhân loại, nhưng quái vật hình người nói tới ba điều kiện, một mình hắn khó hoàn thành, cái này cần rất nhiều người cùng nhau nỗ lực.
Sau khi đi ra khỏi cổ thành, Chu Văn mới có suy nghĩ thành lập căn cứ.
-Chẳng qua xây thôi không khó, nhưng muốn thật sự biến những phòng ốc kia trở thành thành thị chân chính, điều kiện cần chính là người, dùng hoàn cảnh hiện tại của Quy Đức phủ, có bao nhiêu người nguyện ý ở đây?
A Sinh khuyên nhủ.
-Ta biết rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử một chút.
Chu Văn nói.
Nghe Chu Văn nói như vậy, A Sinh cười nói:
-Nếu thiếu gia ngươi đã quyết định, ta đây cũng không nói thêm cái gì. Ngài cần tài nguyên gì, cần bao nhiều nhân thủ, cứ nói ta sẽ tận lực giúp đỡ.
-Cám ơn ngươi, có điều lần này ta muốn dựa vào lực lượng bản thân đi làm, có thể làm được đến đâu hay đến đấy.
Mặc dù Chu Văn hết sức cảm kích, nhưng hắn vẫn cự tuyệt A Sinh.
-Được rồi, có điều người cần nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, vô luận ngươi ở đâu, ta và người Đốc Quân mãi mãi đáng để ngươi dựa vào, có chuyện khó đừng cố.
A Sinh nghiêm mặt nói.
-Yên tâm đi, nếu ta không làm được, khẳng định trước tiên chạy đến Lạc Dương ăn uống miễn phí. Thật có nhu cầu, ta cũng không khách khí với Lam tỷ.
Chu Văn cười nói.
A Sinh cười thành tiếng:
-Ta nói Văn thiếu gia, ngươi rốt cuộc giận dỗi An Đốc Quân đến khi nào?
-Lời này ngươi nên nói với An Thiên Tá, ta rất ôn hòa, từ trước đến giờ không giận dỗi với ai, cũng chưa để một ít người trong lòng.
Chu Văn nghiên túc nói.
A Sinh nhìn Chu Văn không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia tựa hồ có mùi vị khinh bỉ, khiến Chu Văn không được tự nhiên.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!