- Lão Chu, ngươi rốt cuộc tính thế nào? Sẽ không phải thật sự thành lập thành thị nhân loại tại địa phương này chứ? Mặc dù nói nơi này là quê hương của ngươi, nhưng nơi này không có lá chắn, khắp nơi bốn phía đều là Dị thứ nguyên lĩnh vực chưa xác minh, ngươi không thể cả đời không rời chỗ này chứ?
Trở lại chỗ ở của Chu Văn, chỉ còn lại hai người Chu Văn và Lý Huyền, Lý Huyền mới mở miệng nói.
-Ta vẫn đang tìm một Dị thứ nguyên lĩnh vực thành lập thành thị nhân loại, tạm thời vẫn chưa tìm được nơi thích hợp, chỉ có thể trước tiên ở nơi này.
Chu Văn vuốt ve lưng tiểu hùng nói.
-Trước khi đến, ta cũng nghiên cứu Dị thứ nguyên lĩnh vực phụ cận một thoáng, không có địa phương nào thích hợp xây dựng thành thị nhân loại, Nguyên bản Quy Đức cổ thành là một lựa chọn tốt, đại môn đóng, muốn tấn công vào không dễ. Nhưng bây giờ chỗ kia quá nguy hiểm, căn bản không vào được, chớ nói chi xây dựng thành thị.
Lý Huyền nói.
-Nếu dễ dàng như vậy có thể xây dựng, nơi này đã sớm bị người ta chiếm, các thế lực lớn đều nhìn chằm chằm nơi này, nhưng hiện tại vẫn chưa có động tác gì, đã biết thành lập thành thị ở đây khó khăn thế nào.
Chu Văn cũng biết, nơi này muốn xây dựng không dễ.
-Ngươi đã biết, tại sao lại tới đây xây dựng thành thị?
Lý Huyền không hiểu nhìn Chu Văn.
-Nếu tùy tiện thành công, vậy còn ý nghĩa gì?
Chu Văn cười nói.
Lý Huyền nhếch miệng, khinh thường nói:
-Ngươi là ai ta còn không rõ sao? Nếu không phải có chuyện gì, ngươi tới đây xây dựng thành thị làm gì? Ta thấy thời điểm này ngươi vẫn dành hết thời gian và tinh thực nằm trên giường chơi trò chơi.
Chu Văn nở nụ cười:
-Ngươi vẫn hiểu ta nhất, ta cũng không gạt ngươi, trong Quy Đức cổ thành có đồ vật rất quan trọng đối với ta, thế nhưng hiện tại ta không có năng lực cầm, cho nên nhất định phải lập thành thị ở chỗ này, trông coi nơi này không cho đồ vật bên trong rơi vào tay người khác. Còn nhớ lúc trước ngươi đã nói với ta không, ngươi muốn thành lập một địa bàn thuộc về ngươi, thế nào, ở lại đây đi, tương lai đây chính là địa bàn của chúng ta.
-Nói nhảm, bằng không ta chạy tới nơi này làm gì? Ngươi coi đây là khu du lịch chắc?
Lý Huyền bĩu môi nói.
-Vậy thì tốt, có ngươi ở đây, ta an tâm rồi.
Chu Văn cười nói.
-Có ý gì? Nghe lời này của ngươi, muốn vung tay làm chưởng quỹ sao?
Lý Huyền lập tức cảm giác có chút không đúng.
-Không phải ý kia, có điều gần đây ta xác thực phải ra ngoài, đi Thiên Xu tinh nhìn một chút.
-Có thể nhìn, nhưng tuyệt đối không nên vào.
Lý Huyền nói.
-Ta biết, ngươi làm quen với nơi này đi, chờ ngươi quen thuộc rồi, ta sẽ đi một chuyến.
Chu Văn định cho Lý Huyền một chút thời gian.
-Ngươi cho rằng mạng lưới tình báo của Lý gia ta ăn chay sao? Tình huống nơi này, chỉ sợ ta còn hiểu rõ hơn ngươi. Đi đi, ngươi làm gì thì làm đi, nơi này giao cho ta, lại thêm có Tần Trăn hỗ trợ, chỉ cần không phải Thiên Tai cấp sinh vật buông xuống, nơi này sẽ không xảy ra chuyện.
Lý Huyền hơi đắc ý nói.
-Nhị ca ngươi còn tốt chứ?
Lý Huyền nhắc đến mạng lưới tình báo, Chu Văn liền nghĩ đến Lý Mặc Bạch, mạng lưới tình báo của Lý gia thật không quan hệ gì với Lý Huyền, đều do Lý Mặc Bạch một tay thành lập.
-Không có việc gì, rất tốt, ăn được ngủ được, nếu không phải tròng mắt hắn vẫn được bày biện trong tủ chén, ta cũng hoài nghi hắn rốt cuộc có phải mù lòa không, đơn giản so với người bình thường còn bình thường hơn, bình thường đến mức biến thái.
-Ta có Nguyên Khí quyết chữa trị, có thể thử khôi phục đôi mắt của hắn.
Chu Văn nói.
-Vô dụng, chính hắn nói, đó chính là Quỷ Thần nhãn, dùng năng lực chữa trị vô dụng, đời này sẽ mãi như vậy, có điều hắn còn nói, nhìn đồ vật không nhất thiết cần dùng mắt, nhìn người dùng mắt thì càng vô dụng, cho nên có mắt hay không đều như vậy.
Lúc Lý Huyền nói lời này, biểu lộ hơi bất đắc dĩ.
Chu Văn đoán chừng lúc Lý Mặc Bạch nói lời này, hẳn đang giáo dục hắn.
Hai người lại trò chuyện rất nhiều, sáng sớm hôm sau, Chu Văn gọi đám người Phương Nhược Tích lên, giới thiệu nhóm thành viện nòng cốt cho bọn hắn nhận biết, thuận tiện sau này bọn hắn làm việc.
Trước khi đi, Chu Văn mang theo Tiểu điểu trở về, thế nhưng không nói cho những người khác biết hắn rời khỏi đây một quãng thời gian.
Ngoại trừ Lý Huyền bên ngoài, Chu Văn không có ý định để bất luận người nào biết chuyện này.
Nếu thuận lợi, hẳn chẳng mấy chốc sẽ trở về, không cần kinh động những người khác.
Trở lại gian phòng, Chu Văn mang theo Tiểu điểu, sử dụng năng lực truyền tống Điểm Vũ Trụ, lấy Thiên Xu tinh làm mục tiêu, trực tiếp truyền tống qua.
Lúc Chu Văn truyền tống qua, trước mắt đều là một mảnh quang diệu và hỏa diễm, nhiệt độ cao dọa người, hắn mặc Tù Long giáp nhưng vẫn cảm giác thân thể nóng lên.
Tiểu điểu tựa hồ hết sức hưng phấn, há miệng hút vào, hỏa diễm từ bốn phía nhanh chóng lao vào miệng nó, như nước suối bị Tiểu điểu hút vào trong bụng.
Chu Văn lập tức cảm giác nhiệt độ bốn phía thấp hơn nhiều, ngưng mắt nhìn lại, phát hiện bản thân cách Thiên Xu tinh vô cùng gần, phía trên tinh cầu phun ra hào quang, vọt lên cao, có lúc đã vượt qua vị trí của Chu Văn, coi như sắt thép ở đây cũng bị hòa tan trong nháy mắt.
Chu Văn đem năng lực Đế Thính đẩy tới cực hạn, mang theo Tiểu điểu bay lượn sát tinh tinh cầu khổng lồ này.
Viên tinh cầu này so với Thái Dương còn lớn hơn nhiều lần, Chu Văn bay lượn qua thấy khắp nơi đều là hào quang, hào quang lóa mắt khiến ánh mắt hắn hơi khó chịu.
Có Tiểu điểu, nhiệt độ cao và hào quang phụ cận đều bị Tiểu điểu hút vào.
Bên trong phạm vi hắn có thể cảm ứng, cũng không phát hiện có Dị thứ nguyên lĩnh vực, có điều ánh sáng và hỏa diễm trên tinh cầu này vô cùng kinh khủng, càng đáng sợ chính là, phụ cận tinh cầu này còn có một tinh cầu khác tản ra hào quang khủng bố.
Mặc dù Chu Văn đã sớm nghe nói, Thiên Xu tinh là song tinh, nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy vẫn bị rung động.
Nhưng Chu Văn vây quanh hai vì sao nhìn môt lúc lâu, thậm chí ngay cả Dị thứ nguyên lĩnh vực vẫn chưa tìm được, chớ đừng nói chi là đồ án nhỏ.
-Kỳ quái, chẳng lẽ Dị thứ nguyên lĩnh vực ngay trong tinh cầu? Nếu nói vậy, không thông qua Ma phương tiến vào, muốn tìm được Dị thứ nguyên lĩnh vực rất khó.
Chu Văn nhìn tinh cầu so với mặt trời còn khủng bố hơn kia, muốn xông vào trong không biết Tù Long giáp có chịu được không.
Thời điểm Chu Văn còn đang suy tư làm thế nào mới tìm được Dị thứ nguyên lĩnh vực, đột nhiên thấy lông vũ trên người Tiểu điểu dựng thẳng, con mắt nhìn chằm chặp phía dưới hào quang.
-Đồ vật gì?
Chu Văn theo nó ánh mắt hướng nhìn sang, chỉ thấy bên trong hào quang kia tựa hồ có một hư ảnh đang lắc lư.
Như Cự Kình trong biển rộng, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng, không cách nào xác định bên trong có thứ gì.
Nhìn nó du động trong hào quang, cái bóng của nó còn lớn hơn hàng không mẫu hạm, Chu Văn không muốn mạo hiểm, chuẩn bị mang theo Tiểu điểu trở lại Địa Cầu trước rồi nói.
Nhưng ai biết Tiểu điểu đột nhiên trường minh một tiếng, lại bày ra hai cánh vọt tới cái bóng trong hào quang kia.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!