- Huấn luyện viên, ngài trước nghỉ ngơi một chút, loại tiểu nhân vật này, chưa cần ngài động thủ.
Minh Tú nói.
Minh Tú đứng một bên quan sát tự nhiên hiểu, Cuồng Kiếm Tiên cầm đầu, hiện tại Cuồng Kiếm Tiên không hề động, Minh Tú không nguyện ý để Chu Văn lép vế.
Hơn nữa nhìn qua Phong Thu Nhạn chiến đấu, chính hắn cũng hơi ngứa tay, cũng muốn thử lĩnh ngộ của bản thân đến đâu.
Chu Văn khẽ gật đầu, Minh Tú liền đứng trước mặt Thư Tiên, cười mà không phải cười nói:
- Ngươi không cần sợ hãi, mặc dù đều là học sinh của huấn luyện viên, thế nhưng ta yếu hơn người trước nhiều, kiếm ta cũng chậm hơn hắn nhiều, chỉ cần năng lực phản ứng của ngươi không quá kém, hẳn ngăn chặn lại được.
Thư Tiên đã không khinh địch giống Họa Tiên trước đó, mặc dù khả năng xuất hiện một tên Phong Thu Nhạn thứ hai rất thấp, dù sao loại tồn tại như Phong Thu Nhạn, trong nhân loại đã là phượng mao lân giác.
Bên trong Lục đại gia tộc, mỗi gia tộc có thể xuất hiện một, hai người như vậy đã rất đáng gờm rồi, Chu Văn chẳng qua một người, bên người có một Phong Thu Nhạn thôi đã khiến người ta giật mình rồi, nếu nói có một cao thủ tương tự nữa, quả thực khiến người ta khó tin.
Coi vậy, Thư Tiên cũng không khinh địch, hắn thầm nghĩ:
-Hắn và tên Phong Thu Nhạn vừa rồi kia, đều là học sinh của Chu Văn, mặc dù một kẻ dùng đao một kẻ dùng kiếm, có điều đoán chừng đều theo một con đường, đều lấy tốc độ làm chủ. Coi như hắn lừa ta, kiếm thuật thực tế còn nhanh hơn Phong Thu Nhạn, chỉ cần ta không khinh địch như Họa Tiên, vẫn có thể ngăn lại được…
Thư Tiên thầm nghĩ, chính hắn muốn mở miệng nói với Minh Tú cái gì, lại đột nhiên thấy Minh Tú rút kiếm đâm tới, một kiếm kia nhanh không tưởng, cơ hồ nhanh ngang ngửa đao của Phong Thu Nhạn.
Kiếm tốc của Minh Tú không hề chậm hơn đao Phong Thu Nhạn, thậm chí mấy kiếm đầu còn nhanh hơn Phong Thu Nhạn một chút, có điều Phong Thu Nhạn là kẻ cuồng chiến, càng đánh càng mạnh, đây là thứ Minh Tú không có.
Minh Tú muốn thắng Phong Thu Nhạn, bình thường đều phải nghĩ tốc chiến tốc thắng, sau năm kiếm nếu không thắng được Phong Thu Nhạn, trên cơ bản cũng không cần tái chiến, tất thua không thể nghi ngờ.
Thư Tiên thấy Minh Tú ra kiếm nhanh như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh:
-Mặc cho ngươi xảo trá thế nào, trước thực lực tuyệt đối đều vô dụng.
Trong điện quang hỏa thạch, trong tay Thư Tiên triệu hồi ra một quyển sách, trang sách mở ra, nghênh về phía kiếm Minh Tú.
Nếu kiếm bị sách kẹp lấy, văn tự trong sách sẽ khắc trên thân kiếm, đồng thời phong ấn thanh kiếm.
-Nhân loại, cuối cùng chỉ biết một chút thủ đoạn đầu cơ trục lợi, bất nhập lưu…
Thư Tiên mắt thấy sách của sắp kẹp lấy kiếm của Minh Tú.
Nhưng tiếp theo nháy mắt, Thư Tiên lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hắn rõ ràng tính toán tốc độ và thời cơ chuẩn xác, Phong Cấm chi thư vừa vặn có thể kẹp lấy kiếm Minh Tú.
Nhưng thời điểm trang sách khép lại, lại phát hiện không biết tại sao kiếm của Minh Tú lại chậm hơn hắn dự tính một chút, khi sách hắn khép lại, kiếm Minh Tú vẫn chưa tới.
Thư Tiên muốn tiếp tục mở ra trang sách đã không kịp rồi, thoạt nhìn nhất kiếm chậm một nhịp kia, trong lúc đó tốc độ tăng vọt, như lưu quang chợt lóe lên.
Phốc!
Minh Tú kiếm, đâm vào trong lồng ngực Thư Tiên, Thư Tiên trơ mắt nhìn kiếm đâm xuyên mặt, thân thể lại không thể tránh ra, bởi lực lượng của hắn nhận Cổ thi hạn chế, không cách nào bùng nổ tốc độ nhanh nhất, không thể tránh thoát nhất kiếm này.
Minh Tú một kích thành công, chớp mắt nhanh nhẹn lui lại, một tiến một lui tiêu sái phiêu dật một mạch, đơn giản như nghệ thuật cảnh đẹp ý vui.
Thư Tiên muốn liều mạng chịu nhất kiếm, cũng muốn làm Minh Tú trọng thương, tuy nhiên lại không có cơ hội làm vậy, Minh Tú đã lui lại, chỉ để lại vết thương trên ngực hắn.
Bởi trong thân thể Cổ thi không có huyết dịch, cho nên mặc dù miệng vết thương của hắn rất đáng sợ, không chảy máu, loại tình huống này vào thời điểm Phong Thu Nhạn làm Họa Tiên bị thương, đám người Chu Văn đã chú ý tới.
-Cảm tạ ngươi để mắt ta như vậy, kiếm ta rất chậm, ngươi không cần nhanh như vậy, chậm một chút nữa có thể thành công rồi!
Kiếm trong tay Minh Tú đã về vỏ, đứng nơi đó tiêu sái nói.
Tâm tình Thư Tiên còn phiền muộn hơn Họa Tiên, ít nhất Họa Tiên còn sử dụng một vài chiêu, còn Thư Tiên hắn lại không thi triển ra chút nào, cứ như vậy không minh bạch bại.
Ngoại trừ phiền muộn, trong lòng đám người Thư Tiên cũng rất kinh ngạc.
Không hề nghi ngờ, Minh Tú cũng là loại người có thiên phú cao cấp nhất trong nhân loại giống Phong Thu Nhạn kia, loại người này đặt bên trong các thế lực khác trên Địa Cầu, đều là tồn tại cao cấp nhất.
Như Nhã Thánh Linh hội, Tiên của Thủ Hộ giả liên minh, đây đều là tồn tại nổi danh mà Dị thứ nguyên biết.
Minh Tú và Phong Thu Nhạn coi như yếu hơn Nhã và Tiên, cũng không yếu hơn nhiều, loại người này đều là học sinh của Chu Văn, ngay cả Cuồng Kiếm Tiên cũng cảm thấy khó tin.
Vốn cho rằng Chu Văn là người có thực lực tổng hợp yếu nhất trong những đệ tử Vương Minh Uyên, dù sao Chu Văn một người đơn độc, mà vài người khác đều có thế lực to lớn riêng.
Nhưng là bây giờ xem xét, vẻn vẹn chẳng qua hai người Minh Tú và Phong Thu Nhạn, đã khiến Chu Văn trở thành một thế lực không thể khinh thị.
-Thú vị!
Cuồng Kiếm Tiên đến đây, mới bắt đầu nghiêm túc dò xét Chu Văn.
Mặc dù Cuồng Kiếm Tiên vẫn chưa tấn thăng Mạt Thế cấp, nhưng hắn từng có chiến tích đánh bại Mạt Thế cấp, xác thực miệt thị Chu Văn, bởi miệt thị ít nhất cần thực lực và tư cách.
Nguyên bản Cuồng Kiếm Tiên chỉ muốn một con rối, đến mức bản thân Chu Văn, hắn cũng không hề hứng thú nhiều.
Nhưng bây giờ Cuồng Kiếm Tiên lại không thể không bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu kỹ Chu Văn, người có thể dạy dỗ ra đệ tử như Minh Tú và Phong Thu Nhạn, thực lực bản thân của Chu Văn tựa hồ sai lệch nghiêm trọng so với tư liệu hắn lấy được.
Cầm Kỳ Thư Họa tứ tiên, lúc này hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Nguyên bản trước khi tới đây, bọn hắn đều không để Chu Văn vào mắt, cho rằng một người tùy tiện ra tay có thể trấn áp hắn.
Nhưng bây giờ hai Tiên đã ra tay, lại bại bởi học sinh Chu Văn dạy, cho dù dưới tình huống lực lượng bị trấn áp, vẫn để bọn hắn không còn mặt mũi.
Cầm Kỳ hai Tiên do dự không ra tay, Thư Họa hai Tiên không hề yếu hơn bọn hắn, nhưng ngay cả học sinh Chu Văn bọn hắn cũng không đánh lại, mấy tên còn lại kia nào dám khiêu chiến Chu Văn.
Hình ảnh trước đó Chu Văn sử dụng Phối sủng chém giết Bạch Xà, bọn hắn tận mắt thấy, hiện tại thân thể bọn hắn không mạnh bằng Bạch Xà, vạn nhất thân thể Cổ thi bị hủy, bại lộ trước Địa Cầu, thân thể sẽ bị quy tắc làm tổn thương nghiêm trọng.
Tứ tiên không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Cuồng Kiếm Tiên, dù sao chuyến này do Cuồng Kiếm Tiên làm chủ, bọn hắn chỉ hiệp trợ Cuồng Kiếm Tiên, tất cả phải chờ Cuồng Kiếm Tiên quyết định.
Cuồng Kiếm Tiên nhìn mấy người Chu Văn, cũng không uể oải như Tứ tiên, ngược lại mơ hồ hưng phấn.
Đám người Chu Văn càng mạnh, sau khi hắn khống chế lại, càng nhanh chống thành lập được thế lực mới, hiện tại đám người Chu Văn biểu lộ ra thực lực đã gần như có thể chống lại Thủ Hộ giả liên minh.
-Mấy người này, ta chắc chắn phải có được.
Tầm mắt Cuồng Kiếm Tiên sáng rực nhìn chằm chằm Chu Văn.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!