Nhìn bệ đá chậm rãi chìm xuống, dưới mặt bệ đá kia lại là một vực sâu không đáy, phía dưới không có ánh sáng, tầm mắt nhìn vào bên trong phảng phất đều bị thôn phệ.
Theo bệ đá hạ xuống, thiếu nữ nằm trên bệ đá kia, thân hình cũng dần dần mơ hồ.
Chu Văn đang đánh giá động không đáy phía dưới, đột nhiên thấy thiếu nữ kia mở mắt, cười quỷ dị đối với hắn, miệng há mở như muốn nói cái gì.
Nhưng Chu Văn không hề nghe thấy âm thanh, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn nói cái gì.
Thân thể Chu Văn không khỏi run lên, thiếu nữ và bệ đá kia đã chìm vào vực sâu hắc ám không đáy kia, rốt cuộc không thấy tăm hơi đâu.
-Vừa rồi, đó là ảo giác sao?
Chu Văn không xác định bản thân hắn vừa rồi có phải nhìn thấy thiếu nữ kia nói chuyện thật không.
Nhưng con ngươi màu bạc kia, đồng thời nụ cười quỷ dị kia, Chu Văn lại nhớ rất kỹ.
-Hẳn không phải ảo giác?
Chu Văn cố gắng nhớ lại khẩu hình thiếu nữ kia, muốn suy đoán một thoáng rốt cuộc nàng nói cái gì.
Nhưng không đợi Chu Văn cẩn thận suy nghĩ, tựa như động đất, toàn bộ kiến trúc đều đổ sụp, Thất Ác Ma kia đều hung hăng trừng mắt nhìn Chu Văn, từng đầu từng đầu phi thân về phía vực sâu không đáy, trong nháy mắt Thất Ác Ma đều không biết đi đâu.
Chu Văn và Sát Ma không dám mạo hiểm nhảy xuống, đành phải rời khỏi kiến trúc, bọn hắn vừa ra ngoài không lâu, kiến trúc đã hoàn toàn đổ sụp, giống bị hút vào vực sâu không đáy, rất nhanh tất cả phế tích đều biến mất không thấy gì nữa, vực sâu không đáy kia cũng không thấy bóng dáng.
Nguyên bản vị trí kiến trúc đã biến thành một cái hố đất, rất nhanh sinh trưởng ra từng đóa hoa tươi, như kiến trúc kia căn bản chưa từng tồn tại qua.
-Sát Ma, vừa rồi ngươi có thấy thiếu nữ kia mở to hai mắt ra không?
Chu Văn hỏi Sát Ma một bên.
-Không, lúc nào nàng mở mắt?
Sát Ma nghi ngờ hỏi lại.
-Không lâu ngay khi bệ đá vừa mới chìm vào trong vực sâu, thời điểm nàng sắp tiến vào hắc ám, nàng mở mắt, còn há mồm nói cái gì, ngươi không thấy sao?
Chu Văn nói kỹ càng một lần.
-Ngươi nhìn lầm đi? Ta từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm nàng, mãi cho đến nàng biến mất không thấy gì nữa, đều không nhìn thấy nàng mở to mắt, càng không nói gì.
Sát Ma hết sức khẳng định nói.
Chu Văn nhíu mày không nói, mặc dù hắn cảm giác trong chớp mắt hơi hốt hoảng, như nằm mơ, nhưng đại não đến giờ vẫn nhớ rõ, hẳn không phải nhìn lầm mới đúng.
Sát Ma không nhìn thấy, Chu Văn cũng không hỏi lại, nhìn Ma Anh trong ngực một chút, nàng vẫn còn ngủ, thoạt nhìn ngủ rất ngon, bờ môi còn đang mút ngón tay cái.
-Chúng ta phải nghĩ biện pháp trở về.
Chu Văn đánh giá bốn phía, muốn tìm phương pháp trở lại Địa Cầu.
Trước đó Chu Văn đã từng đến Dị thứ nguyên một lần, nhưng lần kia có Băng Nữ dẫn đường, lần này hắn không biết làm thế nào trở về.
-Ta cảm thấy, chúng ta vẫn phải ở nơi này, chờ đại nhân tỉnh lại rồi nói, ở loại địa phương này, chạy loạn ngược lại có khả năng nguy hiểm hơn.
Sát Ma nói.
Chu Văn dĩ nhiên biết Sát Ma nói không sai, nhưng trời biết khi nào Ma Anh tỉnh lại.
Nếu Ma Anh thật sự đang tiến hóa, căn cứ kinh nghiệm lần trước của Chu Văn, Phối sủng càng cao cấp càng cần thời gian tiến hóa dài, thời gian Phối sủng tấn thăng Khủng Cụ cấp ít nhất cần mười ngày nửa tháng.
Nếu dài có thể lên tới mấy tháng, Chu Văn không có khả năng ngồi chờ mặc kệ.
Bốn phía nơi này vẫn là biển hoa vô cùng vô tận, trừ cái đó ra, cái gì cũng không có, giữa đất trời ngoại trừ hoa, không có một tia sinh cơ.
Bản thân những đóa hoa kia cũng kỳ quái, thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, nhưng lại có khí tức tro tàn tĩnh lặng.
-Sát Ma, chuyện liên quan tới Đọa Lạc chi địa, ngươi còn biết gì nữa?
Chu Văn hỏi Sát Ma.
-Hình như không có gì… Đúng rồi… Ta hình như nhớ một thiên sứ nói qua… Đọa Lạc chi địa lại gọi là Thất Nhạc viên… Là một địa phương vĩnh viễn bất hạnh không vui…
Sát Ma một bên cố gắng nhớ lại một bên nói.
Chu Văn nghe được ba chữ Thất Nhạc viên này, liền nghĩ đến một bộ thần thoại gọi là Thất Nhạc viên, trong đó kể lại chuyện liên quan đến Santa.
Sau khi Santa chiến bại, bị Thượng Đế đánh xuống Địa Ngục, hắn không cam lòng bị thất bại, vẫn âm ỉ tìm cơ hội báo thù.
Có một lần, Satan rốt cuộc tìm được một cơ hội, biến thành một con rắn tiến vào vườn địa đàng, dụ hoặc Adam và Eva ăn trộm trái cấm, cuối cùng Adam và Eva đều bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng.
Đây chỉ là một bộ sử thi, coi như không có vườn địa đàng tồn tại, có Adam hay Eva hay không vẫn rất khó nói.
-Điềm Điềm có phải sinh hoạt trong vườn địa đàng hay không?
Chu Văn đột nhiên nghĩ đến Điềm Điềm, nhưng Chu Văn vẫn không cách nào liên hệ hình ảnh Thượng Đế và Điềm Điềm với nhau.
Sát Ma nhớ lại một chút tin đồn, nhưng đối với tỉnh huống hiện tại của Chu Văn vẫn vô dụng, nói chung vẫn chưa tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này.
-Địa Ngục vốn là trại giam dành cho Ác Ma, cho dù ở Dị thứ nguyên, đây cũng là chỗ cực kỳ đặc thù, muốn từ nơi này thoát ra ngoài, tuyệt đối không dễ dàng, tốt nhất chúng ta nên chờ đại nhân tỉnh lại đi.
Sát Ma cực lực thuyết phục Chu Văn không nên khinh cử vọng động.
Chu Văn cũng không sợ tịch mịch, đợi mấy năm chỗ này cũng không vấn đề gì, nhưng là Quy Đức phủ bên kia lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, Chu Văn sợ Lý Huyền bọn hắn không ứng phó được.
Trầm ngâm một lát, Chu Văn ôm Ma Anh đi về một hướng, hắn vẫn quyết định thử lần nữa.
Nhưng lần này Chu Văn đi, lại phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, thời điểm hắn đi về phía trước, những đóa hoa trước mặt hắn lại tự động tách ra, nhường ra một con đường.
-Những đóa hoa này có thể di động? Vậy tại sao trước đó chúng ta không thấy chúng nó động?
Chu Văn thử nghiệm đi theo phương hướng kia.
Kết quả vô luận Chu Văn đi bên nào, hoa tươi trước mặt hắn đều tự động tránh ra một con đường, phảng phất né tránh hắn vậy.
Chu Văn nhìn thoáng qua Ma Anh trong ngực, nói Sát Ma:
-Ngươi đi về một bên khác đi?
Sát Ma đi về một bên khác, những đóa hoa kia không hề nhường đường cho hắn.
-Tiếp lấy.
Chu Văn đem Ma Anh đưa cho Sát Ma, bản thân hắn thử một lần, kết quả giống Sát Ma, những đóa hoa kia đều không nhường đường cho hắn.
Hiện tại đã rất rõ ràng, những đóa hoa kia đều nhường đường cho Ma Anh.
-Trước đó lúc triệu hoán Ma Anh ra, cũng không phát sinh loại tình huống này, xem ra nguyên nhân do Ma Anh ăn viên bảo thạch kia.
Chu Văn suy nghĩ một chút, ôm lấy Ma Anh, tiếp tục đi về phía trước.
Địa phương Chu Văn hay chỗ Ma Anh đến, những đóa hoa kia đều dồn dập né tránh, tạo thành một lối đi, Chu Văn cứ đi dọc theo tiến về phía trước.
Đi không bao lâu, Chu Văn và Sát Ma ngạc nhiên phát hiện, đằng trước lại xuất hiện phần cuối của biển hoa, nơi xa còn có thể nhìn thấy dãy núi liên miên.
Dưới chân dãy núi kia, còn phát hiện có khói bếp lượn lờ bay lên, bởi dưới đó có một tòa thành nhỏ.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!