Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Cử Khinh Nhược Trọng

Chương 157: Cử Khinh Nhược Trọng Chương 157: Cử Khinh Nhược Trọng

Có được Mệnh cách Đại Ma Thần, Chu Văn không cần dùng bất kỳ Nguyên Khí kỹ nào, không cần mượn Phối sủng hệ phi hành, trực tiếp phi hành trên không trung, hơn nữa tự do phi hành như chạy trên đất bằng.

Mỗi một loại Mệnh cách đều có tác dụng độc đáo riêng, mỗi một loại đều có tác dụng rất cường đại, nhưng Chu Văn lại cảm giác những lực lượng này dường như không thuộc về hắn.

Chu Văn đang ở trong nhà nghiên cứu tác dụng của Mệnh cách và Nguyên Khí quyết, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa.

Ban đầu Chu Văn tưởng là Lý Huyền, kết quả lúc mở của lại là Phong Thu Nhạn.

- Sao ngươi lại tới đây?

Chu Văn có chút kỳ quái hỏi.

- Huấn luyện viên, ta mong ngươi có thể vì ta, lập kế hoạch tu luyện thứ hai.

Phong Thu Nhạn kiên định nói.

- Lần trước không phải ta đã nói với ngươi, đem kế hoạch lần thứ nhất hoàn chỉnh, thì mới có thể tiến hành giai đoạn tu luyện thứ hai sao?

Chu Văn thật sự không nghĩ tới chuyện lừa Phong Thu Nhạn, nên chỉ tìm cớ cự tuyệt hắn.

Nhưng hắn không có nói xong, Phong Thu Nhạn nói:

- Huấn luyện viên, cảnh giới đao chậm, ta đã luyện thành.

- Cái gì? Ngươi đã luyện thành?

Chu Văn trợn to mắt nhìn Phong Thu Nhạn, vẻ mặt không tin nổi.

Hắn đối với kế hoạch huấn luyện lần thứ nhất cũng chỉ là thuận mồm nói, phần lớn đều là sự phán đoán, Phong Thu Nhạn chỉ dựa vào những lời nói nhăng cuội của hắn, mà thật sự luyện được cảnh giới đao chậm, điều này làm Chu Văn không thể tin được.

- Ta luyện thành rồi, hiện tại để ta biểu diễn cho ngài xem.

Phong Thu Nhạn rút đao, biểu diễn cho Chu Văn xem.

Phong Thu Nhạn xuất đao thật nhanh, làm người ta nhìn không rõ, như một tia chớp xuyên qua.

Hiện tại tốc độ đao vẫn nhanh như cũ, nhưng làm người ta có cảm giác trầm trọng, như đao mang lực lượng ngàn cân.

Một đao này cho người xem nhìn rõ rành mạch, thoạt nhìn rất chậm, nhưng trên thực tế tốc độ so với thời gian trước còn nhanh hơn nhiều lần.

- Cử Khinh Nhược Trọng?

Chu Văn nói cho Phong Thu Nhạn cảm giác đao vừa rồi đối với hắn có cảm giác như thế nào.

Phong Thu Nhạn gật đầu nói:

- Huấn luyện viên quả thật không tầm thường, quả nhiên đã sớm biết cảnh giới Cử Khinh Nhược Trọng, nếu không có sự chỉ điểm của huấn luyện viên, ta không biết phải luyện bao lâu, mới có thể lĩnh ngộ được cảnh giới này.

Chu Văn hiện tại có chút không có biện pháp hình dung tâm tình chính mình giờ phút này, thầm nghĩ trong lòng: “Phong Thu Nhạn ơi Phong Thu Nhạn, ngươi thật là một thiên tài, những thứ này đều do ngươi luyện thành, ta còn có thể nói được cái gì nữa?”

- Huấn luyện viên, mong ngài có thể lập cho ta kế hoạch tu luyện

Vẻ mặt Phong Thu Nhạn nghiêm túc nói.

Không đợi Chu Văn nói cái gì, Phong Thu Nhạn liền đem một xấp tiền dầy cộp nhét vào tay Chu Văn, khoảng hơn hai vạn, so với học phí cao nhất hiện giờ chắc phải gấp ba lần mất.

- Ta biết ngươi làm huấn luyện viên không phải vì tiền, học phí giờ dạy học này, xem như thành ý của ta đối với ngài.

Phong Thu Nhạn nói.

“Ta làm chính là vì tiền mà?” Chu Văn hiện tại xác thật cần tiền, số tiền lần này xác thực làm hắn động tâm.

- Ta gần đây hơi bận, sợ không có thời gian lên kế hoạch tu luyện cho ngươi…

Chu Văn muốn tìm cái cớ để đuổi Phong Thu Nhạn đi.

Phong Thu Nhạn lại lập tức nói:

- Không quan trọng, nếu ngài có thời gian thì có thể chỉ ta vài điều, nếu không có thời gian thì ta có thể chờ.

Thần sắc Chu Văn phức tạp nhìn Phong Thu Nhạn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, do dự một chút, Chu Văn mới cắn chặt răng nói với Phong Thu Nhạn:

- Phong Thu Nhạn, kỳ thật ngay từ đầu, ta chỉ muốn kiếm chút tiền học phí từ ngươi, lúc trước có nói những lời chỉ bảo, thật ra đều ta ăn tục nói phét cả. Ngươi có thể luyện thành cảnh giới đao chậm, do thiên phú và ngộ tính cao của ngươi, ta không hề có chút liên quan nào. Ta thực sự xin lỗi ngươi, ta se đem học phí buổi trước trả hết lại cho ngươi, mong ngươi đừng để ý…

Chu Văn thực sự không muốn lừa Phong Thu Nhạn, đem toàn bộ sự tình kể hết cho hắn, trả lại tiền, cũng không nghĩ tiếp tục dạy nữa.

Nhưng chính Phong Thu Nhạn lại không tin, lại muốn dút thêm tiền cho Chu Văn nói:

- Huấn luyện viên, nếu ngài không có thời gian, ta có thể từ từ chờ. Nếu huấn luyện viên cảm thấy thiên phú của ta quá kém, không muốn dạy ta, cũng không sao, ta sẽ đi theo huấn luyện viên, ngài không cần dạy dỗ gì cả, để ta tự mình lĩnh hội.

- Ta không phải có ý đó..

Chu Văn bây giờ không biết giải thích như thế nào.

- Huấn luyện viên, ngài không phải nói thêm cái gì nữa, ta biết ngài là người đối với tu hành vô cùng khắc khổ, mỗi một giây một phút sẽ tu luyện không ngừng nghỉ, nếu không sẽ không tiến bộ nhanh như vậy. Để ngài vì ta mà lập kế hoạch, đó là do ta ích kỷ. Ngoại trừ ngài ra, không ai có thể làm huấn luyện viên cho ta được, nên mong ngài đừng có cự tuyệt ta. Ta biết thời gian của ngài quý giá, cho nên ngài không phải dạy dỗ gì cả, để ta đi theo ngài, tự mình học tập là được.

- Ngài yên tâm, ta sẽ không làm ảnh hưởng đên ngài, không quấy rầy ngài.

Ánh mắt Phong Thu Nhạn hết sức kiên định nhìn Chu Văn nói.

- Người này…Điên rồi…

Chu Văn trợn mắt há mồm mà nhìn Phong Thu Nhạn, hắn bây giờ phát hiện không thể nào giải thích được trường hợp này.

- Ta nói với ngươi, ta thật sự không có gì để dạy cho ngươi hết.

Chu Văn vô lực nói.

- Huấn luyện viên, ngài yên tâm ta sẽ không quấy rầy ngài tu luyện.

Phong Thu Nhạn kiên định nói.

- Ngươi cao hứng như vậy, có điều ta nói trước, ta không thể sạy ngươi cái gì, nhưng nếu ngươi muốn ở lại đây, nhất định phải trả tiền.\

Chu Văn nói.

- Thường ngày ta không có dùng nhiều tiền lắm, tiền tiêu vặt nhà cấp cũng không dùng đến quá nhiều, đại khái còn hơn trăm vạn, nếu ngài cần có thể cần hết.

Phong Thu Nhạn nói.

- Không cần.

Chu Văn bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào bên trong tiểu lâu, ngồi lên ghế sô pha tiếp tục chơi.

Phong Thu Nhạn đi theo, đóng cửa lại, chuẩn bị xem Chu Văn chơi game.

- Ta chơi game, ngươi cũng phải nhìn sao?

Chu Văn buông di động, nhìn Phong Thu Nhạn hỏi.

- Ta muốn biết toàn bộ quá trình tu luyện của ngài, chơi game cũng là một phần trong đó đi. Ngài chơi trò gì? Ta cũng download về chơi thử.

Phong Thu Nhạn trông có vẻ nghiêm túc nói.

- Đây là trò chơi ta đang xây dựng, chưa có chính thức hoàn thành, đây là cơ mật.

Chu Văn cảm giác mình sắp điên lên mắt.

- Thì ra là thế.

Phong Thu Nhạn gật đầu, không hề xem Chu Văn chơi game nữa, đi tới chỗ đối diện Chu Văn, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Chu Văn.

Chu Văn cũng chẳng để ý đến hắn, thầm nghĩ hắn ngồi trong chốc lát sẽ chán mà bỏ đi, bèn không quản hắn nữa, dù sao hắn không có nhìn Chu Văn chơi cái trò chơi gì, cho nên Chu Văn tiếp tục chơi game cày Phó bản.

Bình Luận (0)
Comment