Bảo quang rơi trên thân Hỗn Độn Đản, Chu Văn nghĩ thầm, loại trình độ công kích này, Hỗn Độn Đản khẳng định ngăn lại được.
Nhưng một giây sau, Chu Văn lại trợn mắt, bảo quang kia không công kích Hỗn Độn Đản, mà cuốn Hỗn Độn Đản bay về ngọc thạch thư, cuối cùng nuốt Hỗn Độn Đản vào trong sách.
Chu Văn muốn dãy dụa ra ngoài, tuy nhiên lại giãy dụa bất động, bị cưỡng ép kéo vào trong sách. Thân vào trong sách, thời điểm Chu Văn còn đang nghĩ ngợi muốn làm sao thoát khốn, chỉ nghe bộp một tiếng, trang sách lại khép lại.
Chu Văn chỉ cảm thấy bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, tựa như bóng tối vô tận hư không, cái gì cũng không nhìn thấy không nghe được, càng không cảm ứng được.
Thử nghiệm muốn xông ra, bốn phía lại không có gì, vô luận xông tới hướng nào, kết cục đều vậy, phảng phất đều là hư không không có phần cuối.
-Đây nhất định là lực lượng lĩnh vực của Văn Khúc Tinh Quân, cũng không biết đây là lĩnh vực gì, làm sao tà môn như vậy?
Chu Văn biết lần này không xong rồi.
Tuy nói Văn Khúc Tinh Quân không giết hắn, nhưng thật vây hắn ở chỗ này cả đời, so với giết hắn còn thống khổ hơn.
Cũng may nơi này là trò chơi, Chu Văn có thể tự sát làm lại, nếu trong hiện thực, trên cơ bản không khác gì chết.
Đương nhiên, nếu trong hiện thực Chu Văn sẽ không chờ Văn Khúc Tinh Quân mở ra Ngọc thạch thư kia, đạo lý tiên hạ thủ vi cường, Chu Văn vẫn hiểu.
Ở trong game theo thói quen trước nhìn năng lực đối phương sau mới ra tay, chủ yếu vẫn là tìm hiểu năng lực Dị thứ nguyên sinh vật, bằng không coi như giết Dị thứ nguyên sinh vật, cũng không biết nó có năng lực gì.
Nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra phương pháp thoát khốn, coi như phóng xuất Kim Giao Tiễn ra, nó cũng chỉ có thể bay loạn trong hư không vô tận, căn bản không cách nào lao ra.
Bên trong nơi này, lực lượng Không gian hệ tựa hồ vô dụng, phảng phất bị khóa lại, Chu Văn lại không cách nào sử dụng năng lực truyền tống và thuấn di.
Chu Văn không có biện pháp khác, chỉ có thể tự sát làm lại.
Nhỏ máu trùng sinh, vừa muốn tiến vào phó bản, cho Văn Khúc Tinh Quân kia một cái tiên hạ thủ vi cường, dùng Kim Giao Tiễn trước tiên chém giết nó, không cho nó cơ hội lật ra trang sách, lại đột nhiên nghe tiếng điện thoại di động vang lên.
-Lão Chu, bên ngoài có người tìm ngươi.
Người gọi điện chính là Lý Huyền.
-Người nào?
Chu Văn nghi ngờ hỏi.
-Người này mặc áo choàng như đại bào, trên mặt có mặt nạ, căn bản không biết ai, có điều nhìn khí độ kia, hẳn không phải người bình thường, ngươi có muốn gặp hay không? Không muốn gặp, ta có thể đánh đuổi hắn đi.
Lý Huyền nói.
-Để ta nhìn kỹ trước rồi nói.
Chu Văn vừa nói vừa đi ra ngoài, rất nhanh đi tới cửa chính.
-Người đâu?
Chu Văn thấy Lý Huyền ngồi trong phòng uống trà.
-Bên kia.
Lý Huyền nhếch miệng hướng về phía bên trái ngoài cửa chính.
Chu Văn nhìn sang hướng kia, chỉ thấy một người đứng dưới bóng cây, quả nhiên giống Lý Huyền nói, dáng người che giấu cực kỹ, thậm chí là nam hay là nữ đều không phân rõ được.
Có điều Chu Văn chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra hắn là ai, không khỏi ngẩn ra.
-Cửu Dương, cái tên này tới đây làm gì?
Trong lòng Chu Văn cảm thấy cổ quái.
Chu Văn đang nghĩ, nếu Cửu Dương biết hắn là Đản Hoàng, muốn tìm hắn báo thù, trực tiếp đánh đến tận cửa là được rồi, làm gì cần lễ phép như vậy.
Nhưng nếu không tới cửa báo thù, Cửu Dương kia có thể tới làm gì?
-Quen biết sao?
Lý Huyền vừa uống trà vừa nói.
-Cửu Dương.
Chu Văn trả lời.
Phốc!
Lý Huyền vừa uống nước trà vào miệng, một ngụm phun ra, nói:
-Ngươi nói Cửu Dương nào? Thánh đồ Cửu Dương?
-Trừ hắn còn có ai? Ta đi xem hắn tới làm gì?
Chu Văn nói xong, đi về phía Cửu Dương.
-Ngươi là ai, tại sao phải gặp ta?
Chu Văn đi tới trước mặt Cửu Dương, ra vẻ không biết nói.
-Ngươi biết ta là ai.
Cửu Dương bình tĩnh nói:
-Ta tới đây, vì muốn mời ngươi tới Thánh thành.
-Mặc dù ta không biết ngươi là ai, thế nhưng hảo ý tâm lĩnh, ngươi vẫn trở về đi, Thánh địa loại Thánh khiết chi địa kia, không phải loại phàm phu tục tử như ta có thể tới.
Chu Văn không cần nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Thánh Thần hận hắn tận xương, hắn đi Thánh địa, có quả ngon để ăn mới là lạ.
-Được, đánh bại ta, ngươi không cần đi.
Cửu Dương rất thắng thắn, gọn gàng dứt khoát nói.
Trên thực tế, lần này Cửu Dương tới nơi này, mục tiêu chủ yếu chính là đánh với Chu Văn một trận, Chu Văn có đi Thánh địa hay không, đó là vấn đề Thánh Thần quan tâm, Cửu Dương không hề quan tâm, chẳng qua hắn không thể chống lại mệnh lệnh của Thánh Thần.
-Đừng nói giỡn, ta làm sao có thể đánh thắng được ngươi.
Chu Văn nói.
-Ngươi không biết ta là ai, làm sao biết không đánh lại ta?
Cửu Dương nhìn Chu Văn bình tĩnh nói.
Chu Văn biết rõ, có điều hắn không để ý chuyện này, vừa cười vừa nói:
-Thánh đồ xuất thân từ Thánh địa, thực lực người nào so với người nấy đều mạnh, loại phàm phu tục tử như ta tuyệt đối không phải đối thủ.
-Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cùng ta chiến một trận, hoặc hiện tại ta động thủ bắt ngươi về.
Cửu Dương nhìn Chu Văn nói.
-Thôi, ngươi về trước đi, chờ sau này khi ta rảnh, sẽ đi tới Thánh địa bái phỏng, hiện tại ta rất bận, không đi được.
Mặc dù Chu Văn đã cùng Thánh địa như nước với lửa, nhưng cũng không nguyện ý vạch mặt.
-Ngươi chọn địa điểm hay ta chọn địa điểm?
Cửu Dương không để ý Chu Văn nói thế nào, vẫn chiếu theo tiết tấu của hắn nói tiếp.
Chu Văn thấy bộ dáng này của Cửu Dương, biết hôm nay khẳng định không thể thiện, chiến đấu với Cửu Dương tại đây tự nhiên sẽ khiến Quy Đức phủ gặp nạn, không bằng trực tiếp lựa chọn nơi khác, tốt xấu gì không gây tai họa xuống người hảo hữu.
-Đi theo ta.
Chu Văn nói đi là đi, thân hình lóe lên biến mất không thấy gì nữa.
Tốc độ Thiên Tai cấp tương đương tốc độ ánh sáng, người bình thường tự nhiên không thấy.
Cửu Dương cũng không nói hai lời, trực tiếp đi theo, hắn đi theo Chu Văn, vẫn không nhanh không chậm, rõ ràng tốc độ của hắn còn nhanh hơn Chu Văn nhiều.
Đương nhiên đó không phải tốc độ của Cửu Dương, mà là tốc độ của Thủ Hộ giả Thái Dương Thần.
-Bản thân ngươi quả nhiên cũng rất mạnh, thế nhưng ngươi không có Thủ Hộ giả, ngươi dùng Chú Linh hay Thần thoại dịch?
Cửu Dương đánh giá Chu Văn, con mắt dần dần phát sáng lên.
-Ta nói ta không dùng Chú Linh, cùng không dùng Thần thoại dịch, ngươi tin không?
Chu Văn một bên di chuyển một bên nói.
-Không tin.
Cửu Dương trả lời hết sức khẳng định, bởi hắn xác thực chưa từng gặp qua, có nhân loại nào là nhân loại thuần khiết tấn thăng Thần thoại, chớ đừng nói chi là Thiên Tai cấp.
-Ta đây không có cách nào trả lời ngươi.
Khi Chu Văn đang nói chuyện, đã vượt qua núi Everest được xưng là nóc nhà của thế giới, tiếp tục đi về hướng tây.
-Chạy xa như thế làm gì? Nơi này cũng không ai.
Cửu Dương nói.
-Không có bất kỳ ai, vậy không nhiều ý nghĩa, ta dẫn ngươi đến một nơi rất thú vị, ở nơi đó chiến đấu mới thú vị.
Chu Văn không quay đầu lại tiếp tục bay về phía trước, một đường đi về Tây khu.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!