Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1577 - Chương 1576. Đơn Giản Hoàn Mỹ

Chương 1576. Đơn Giản Hoàn Mỹ
Chương 1576. Đơn Giản Hoàn Mỹ

- Ngươi không phải đã tấn thăng Thiên Tai cấp sao? Vì cái gì còn muốn tìm hạch tâm lĩnh vực?

Cửu Dương thấy tốc độ của Chu Văn, đây tuyệt đối là Thiên Tai cấp, cho nên hắn vẫn cho rằng, Chu Văn đã sớm tấn thăng Thiên Tai.

Chu Văn không trả lời, cũng khó trả lời, hắn cũng có thể xem như Thiên Tai cấp, nhưng đó là dưới tình huống mô phỏng Nguyên Khí quyết khác, tự thân vẫn chưa tấn thăng Thiên Tai.

-Ngươi còn chưa nói cho ta biết, làm sao nhận biết đẳng cấp hạch tâm lĩnh vực?

Chu Văn hỏi ngược lại.

-Hạch tâm lĩnh vực không phải tử vật, đẳng cấp chẳng qua là cố ý phân chia, muốn biết đẳng cấp của hạch tâm lĩnh vực, chỉ có thể quan sát bản thân lĩnh vực, Dị thứ nguyên lĩnh vực càng cường đại càng ngưng kết ra hạch tâm lĩnh vực càng cường đại, còn có một ít chi tiết khác, cần bản thân quan sát, không có tiêu chuẩn cố định.

Cửu Dương nói.

Trong lòng Chu Văn âm thầm tính toán:

-Phòng nhỏ Điềm Điềm khẳng định rất mạnh, có điều những chữ kia rốt cuộc có tính là hạch tâm lĩnh vực không? Cổ Kiếm mộ cũng rất mạnh, khả năng là Thiên Giới cấp rất lớn, nhưng cũng không thể xác định. Toại Hoàng lăng chỉ có thể coi là kỳ lạ, có phải Thiên Giới cấp hay không còn rất khó nói.

Chu Văn một mực tự tìm tòi tu luyện, hôm nay rốt cuộc biết tin tức tương đối chính xác này, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

-Tại sao ngươi phải nói cho ta biết những thứ này?

Chu Văn nhìn ửu Dương hỏi, hắn và Thánh địa xem như quan hệ thù địch, Cửu Dương tựa hồ không cần thiết nói cho hắn biết những thứ này.

Cửu Dương lạnh nhạt nói:

-Những chuyện này trong nhân loại xem như là bí mật, thế nhưng trong Thánh địa, cũng không tính là bí mật gì, ngược lại ngươi sớm đến Thánh địa làm khách, nói sớm cho ngươi biết cũng không tính gì.

-Có lòng tin là chuyện tốt, có điều cũng phải có giác ngộ bị đả kích.

Chu Văn cảm thấy tính tình tên Cửu Dương này vô cùng cổ quái.

Rõ ràng hai người là quan hệ thù địch, mà trước đó Chu Văn còn ở Thiên Xu tinh cung đại bại hắn, hiện tại sắp sửa tiến hành quyết đấu.

Nhưng Cửu Dương người này, lại có thể ôn hòa nói chuyện với hắn, nếu không phải lập tức muốn quyết đấu, Chu Văn thậm chí có loại cảm giác đang nói chuyện trời ơi đất hỡi với bằng hữu, mà không phải nói chuyện với địch nhân.

Trên thực tế bản thân Chu Văn không ý thực được, đối với Cửu Dương mà nói, tên kia giống hắn cũng là quái nhân, đồng thời là kẻ địch.

-Thời gian không xê xích lắm, không cần thiết chờ đợi thêm nữa, bắt đầu đi, ngươi triệu hoán Phối sủng đi, để ta nhìn một chút xem, ngoại trừ Phối sủng kia ra, ngươi còn cái gì.

Cửu Dương nhìn thoáng qua Nhật Lạc thành, sau đó nói với Chu Văn.

-Chẳng qua quyết đấu mà thôi, không cần thiết đánh nhau đến sống chết, chúng ta có nên lập quy củ hay không?

Chu Văn cũng không muốn đánh nhau sống chết với Cửu Dương.

-Quy củ gì?

Cửu Dương nhíu mày hỏi.

-Ta dùng Phối sủng, hoặc ngươi dùng Thủ Hộ giả, cả hai đều không phải dùng năng lực bản thân thể hiện, ngươi và ta đều không dùng ngoại lực, áp chế thực lực bản thân xuống Sử thi, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu, phân thắng bại, thế nào?

Chu Văn được chứng kiến kỹ xảo của Cửu Dương, biết cảnh giới và kỹ xảo của hắn đều là đỉnh cấp, chẳng qua thiếu sót lực lượng mà thôi.

-Được.

Cửu Dương nghiêm túc nhìn Chu Văn liếc mắt, sau đó đáp ứng.

Vừa vặn lúc này Từ Khải và Tạp Lạc Tư chạy về, nghe được đối thoại của hai người, Từ Khải bừng tỉnh đại ngộ nói:

-Khó trách Chu Văn dám quyết đấu với Cửu Dương, hóa ra đánh chủ ý này.

Tạp Lạc Tư lại lắc đầu nói:

-Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, mặc dù lực lượng đều là Sử thi, nhưng Cửu Dương đã nhận thức qua lực lượng Thiên Tai cấp, đứng trên độ cao khác, Cửu Dương sẽ nhìn toàn diện hơn, cảnh giới cũng cao hơn Chu Văn rất nhiều, Chu Văn muốn thắng cũng không dễ.

-Nói cũng đúng, coi như đưa số tiền ngang nhau, giao cho người khác nhau đi kinh doanh, sẽ có người kiếm ít sẽ có người kiếm nhiều tiền.

Từ Khải cảm thấy cái này quen thuộc với nghề kinh doanh của hắn.

Thời điểm hai người đang thảo luận, không phát hiện ra có bóng người đứng trong bóng tối cách bọn hắn không xa, bởi hoàn cảnh quá đen tối, mà bóng người kia lại lặng yên không có khí tức, dường như quỷ mị, căn bản không có người phát giác được hắn đến.

Người này dĩ nhiên là Thần Lạc, hắn một mực giám thị Cửu Dương, cuộc đối thoại của hai người Chu Văn, hắn đã nghe vào tai.

-Cửu Dương người kia, tính cách quá mức bướng bỉnh, nói hắn đần cũng đúng, kém cỏi cũng được, nhưng nếu nói về độ kiên trì, trên đời chỉ sợ không có người thứ hai so với hắn, hắn từ nhỏ đã khổ luyện võ kỹ, trong đám Thành đồ chúng ta, trước một năm bất kỳ Thánh đồ nào cũng luyện tốt hơn Cửu Dương. Đến năm thứ hai, Cửu Dương đã có thể bắt kịp tiến độ của mọi người. Thời điểm năm thứ ba, cùng một loại võ kỹ, trong đám Thánh đồ cùng thế hệ với hắn, đã có rất ít người là đối thủ của hắn, chỉ có thể vận dụng kỹ xảo khác đền bù, tìm kiếm cách khác hắn hắn. Lại thêm mấy năm sau, Cửu Dương chỉ sử dụng võ kỹ bình thường nhất, cũng rất khó tìm được người thắng hắn trên phương diện võ kỹ.

Thần Lạc thầm nghĩ:

-Chu Văn muốn so với kỹ xảo và cảnh giới với Cửu Dương, xem ra không cần ta ra tay rồi, thật sự đáng tiếc.

-Ngươi dùng vũ khí gì?

Chu Văn hỏi Cửu Dương.

-Thân thể ta là vũ khí.

Cửu Dương trả lời rất tự nhiên, nhưng cũng lộ ra một cỗ tự tin.

-Ta đây dùng đao, ngươi sẽ không để tâm chứ?

Chu Văn nói.

-Tùy tiện.

Cửu Dương rõ ràng không ngại.

Chu Văn vẫy tay, Trúc đao xuất hiện trong tay hắn, có điều trầm ngâm một chút, Chu Văn lại thu Trúc đao về, sau đó triệu hoán ra một thanh Sử thi Phối sủng đao.

Nếu nói dùng lực lượng Sử thi chiến đấu, sử dụng Trúc đao cũng quá mức.

-Ngươi có thể theo thói quen dùng cây đao kia.

Cửu Dương nói.

-Ta dùng đao nào cũng vậy, nếu chủ ý này do ta ra, vậy thì ngươi xuất thủ trước đi.

Chu Văn nắm chuôi đao, không rút đao ra.

Cửu Dương cũng không khách khí, bước chân di chuyển, một quyền hướng về Chu Văn đánh tới.

Hắn quả nhiên chỉ sử dụng Sử thi cấp, mà một quyền này thoạt nhìn cũng không tính huyền ảo, chẳng qua là gai quyền hết sức bình thường, rất nhanh, nhưng dưới lực lượng Sử thi, so sánh với tốc độ bình thường, vẫn còn kém nhiều lắm.

Đừng nói Chu Văn, coi như Từ Khải và Tạp Lạc Tư đều có thể nhìn rõ ràng, muốn né tránh không phải việc khó.

Có điều Chu Văn cũng chỉ có thể sử dụng lực lượng Sử thi cấp, cho nên hắn có thể bộc phát ra tốc độ cũng không phải nhanh, đối mặt với quyền này, hắn không lựa chọn trốn tránh, mà giơ vỏ đao lên, chặn công kích của Cửu Dương.

Nắm đấm bị ngăn, vẻ mặt Cửu Dương không có bất kỳ biến hóa nào, một nắm đấm khác theo sau, hai quả đấm như mưa sa oanh kích xuống.

Quyền pháp Cửu Dương xác thực không tính thâm ảo, mà hắn không có loại năng lực càng đánh càng mạnh, thế nhưng loại quyền pháp bình thường này lại khiến Chu Văn cảm nhận được áp lực.

Trên thế giới này, không phải cứ đồ vật gì càng phức tạp sẽ càng cao cấp hơn, đôi khi đơn giản cũng là một loại vẻ đẹp, một loại chất cảm đơn giản cao cấp nhất.

Cửu Dương là loại người có thể đem chuyện đơn giản, làm đến chất cảm cao cấp nhất.

Rõ ràng chẳng qua là quyền pháp đơn giản, thế nhưng trong tay Cửu Dương, lại khiến người ta cảm giác có loại áp bách mạnh mẽ.

Loại cảm giác này giống Tôn Ngộ Không mặc dù có bảy mươi hai loại biến hóa, nhưng cũng khó cản cái lật tay của Như Lai Phật Tổ.

---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Hết chương 1576.
Bình Luận (0)
Comment