Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tín.
Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện.
Tri giả bất bác, bác giả bất tri.
Thánh nhân bất tích, kí dĩ vi nhân kỷ dũ hữu, kí dĩ dữ nhân kỷ dũ đa.
Thiên chi đạo, lợi nhi bất hại.
Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh.
(Tạm dịch: Lời thật thì không hoa mỹ, lời hoa mỹ thường không thật.
Người thiện không cần biện giải, người biện giải là người không thiện.
Người nắm được chân lý thì không cần biết quá rộng, người biết quá rộng mà không hiểu được điều cốt lõi cũng bằng không.
Bậc thánh nhân vô dục, không tích trữ, coi rằng thứ bản thân càng có, bản thân dùng càng nhiều.
Đạo trời chỉ có lợi cho vạn vật chứ không có hại.
Đạo Thánh nhân chính là làm mà không tranh.)
Đây chính là Bất Tranh kiếm ý, được miêu tả trong một đoạn văn.
Làm mà không tranh, người có năng lực, không cần đi tranh, đồ vật tự nhiên sẽ rơi vào tay, bởi người khác căn bản không làm được chuyện hắn có thể làm, chỉ có thể đưa đồ vật cho hắn.
Cảnh giới của Cửu Dương cũng có loại ý này mấy phần, truy cầu tự thân tu hành, mà không động tâm ngoại vật.
Chu Văn nhìn cảnh giới Cửu Dương, bản thân lĩnh ngộ Bất Tranh kiếm ý thêm mấy phần.
-Ba ngàn kiếm ý thực sự nhiều lắm, nếu muốn toàn bộ đều ngộ ra chân lý, đừng nói phàm nhân ta chỉ có trăm năm tuổi thọ, coi như có thể sống tới ngàn năm, một năm ngộ một loại, vậy chỉ tới một phần ba mà thôi, huống hồ muốn một năm ngộ ra chân lý một loại kiếm ý, chính là chuyện không tưởng, Sau này tùy tiện ngộ mấy thứ coi như xong, không thể giống Cửu Dương truy cầu hoàn mỹ như vậy. Có câu nói trong Cổ kinh không sai, “Người biết không bác, bác người không biết”, mặc dù ba ngàn kiếm ý của ta không yếu, nhưng cảnh giới của Cửu Dương, so với bất kỳ loại nào trong ba ngàn kiếm ý của ta, đều cao hơn không ít.
Chu Văn thầm nghĩ.
Bởi bản chất cảnh giới quá tương tự, dưới Chu Văn tham khảo xác minh, rất nhanh khiến Bất Tranh kiếm ý có đột phá cực lớn.
-Thử chút xem, kiếm ý của ta đã luyện tới mức nào.
Thế đao Chu Văn nhất biến, lại sử dụng ý cảnh giống Cửu Dương, hơn nữa đúng là Bất Tranh kiếm ý mà hắn vừa có đột phá.
Ánh mắt Cửu Dương, Tham Lang tinh và Thần Lạc đồng thời ngưng tụ, bọn hắn đều đã nhìn ra, Chu Văn đao thế biến hóa, rất tương tự ý cảnh trong quyền pháp Cửu Dương.
-Lại muốn bắt chước ý cảnh và thủ pháp của Cửu Dương, không khỏi quá mức lý tưởng hóa, loại cảnh giới này làm sao có thể luyện thành trong thời gian ngắn. Đặc biệt loại người truy cầu hoàn mỹ như Cửu Dương, càng không phải muốn học là học được, vẽ hổ không thành ngược lại thành chó.
Thần Lạc âm thầm hừ lạnh.
Tạp Lạc Tư cũng hơi nghi hoặc một chút, Chu Văn cử động như vậy, tựa hồ quá liều lĩnh, lỗ mãng.
Chu Văn ngươi là thiên tài không sai, nhưng Cửu Dương người ta cũng là thiên tài, hơn nữa còn là đỉnh cấp thiên tài, ngươi mất một lúc ngắn ngủi, muốn dùng ra tuyệt chiêu Cửu Dương luyện lâu năm như vậy, khó tránh khỏi có chút cuồng vọng tự đại.
Nhưng hình ảnh hai người chiến đấu tiếp theo, lại khiến Tạp Lạc Tư và Thần Lạc đều choáng váng.
Trong trong tay Chu Văn vẫn không ra khỏi vỏ, nhưng đã chuyển thủ làm công, trong quá trình phản công Cửu Dương, thủ pháp và cảnh giới hai người cơ hồ có chín phần tương tự.
Mấu chốt là, Chu Văn lại có thể mạnh mẽ đánh ngang tay Cửu Dương, không hề rơi xuống hạ phong.
-Chẳng lẽ nói… Trên thế giới này có loại thiên tài kia…
Tạp Lạc Tư mở to hai mắt nhìn, cơ hồ không dám tin tưởng tự lẩm bẩm.
-Có ý gì?
Từ Khải một bên nhìn không hiểu, hắn chỉ nhìn ra, Chu Văn không phòng thủ nữa, nhưng thế công không mạnh mẽ hung hãn gì, trông hết sức bình thường.
Tạp Lạc Tư cười khổ nói:
-Từ Khải, ngươi cảm thấy ta có tính là thiên tài không?
-Dĩ nhiên tính, nếu ngươi không phải thiên tài, Liên bang này cũng không có cái gọi là thiên tài. Mặc dù ngươi không có Hoàng thể gia tộc di chuyền, nhưng ngươi tài hoa, thiên phú và lĩnh ngộ của ngươi đều vượt xa những gia hỏa có Hoàng thể kia. Ta còn nhớ rõ, lúc trước Ước Hàn dùng hai tháng mới có thể luyện thành Nguyên Khí kỹ, ngươi chỉ tùy tiện luyện trong chốc lát, đã mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Từ Khải nói.
-Vậy ngươi cảm thấy, nếu ta cần dùng chục năm đi luyện một thứ, có người lại có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy chục phút học được, ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Tạp Lạc Tư hỏi.
-Cái này dĩ nhiên không thể nào, người có thể làm được chuyện này, không, không nên nói là người, nhân loại căn bản không thể nào làm được, có thể làm được, căn bản cũng không phải là người.
Từ Khải nói.
-Nhưng tên kia, hắn làm được!
Tạp Lạc Tư lần nữa cười khổ nói.
-Người nào? Làm được cái gì?
Từ Khải ngây người, hơi mờ mịt hỏi.
-Thiên phú của Cửu Dương không kém ta mấy, tin tưởng một thân cảnh giới và tu vị đều do khổ tu đạt được, nếu đổi thành ta, cũng cần nhiều thời gian như vậy, nhưng vừa rồi trong thời gian ba mươi phút chiến đấu, Chu Văn lại học xong cảnh giới của hắn, còn có thể chiến đấu bất phân thắng bại với Cửu Dương.
Tạp Lạc Tư nói.
-Điều đó không có khả năng? Có phải Chu Văn đã sớm biết những thứ kia, chẳng qua hiện tại mới dùng đến?
Từ Khải một mặt biểu lộ không thể tin, suy đoán nói.
Tạp Lạc Tư giận dữ nói:
-Ta cũng hi vọng như vậy, nhưng rất rõ ràng, cảnh giới của hắn vẫn còn đang tiến bộ, hẳn vẫn trong lĩnh ngộ. Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy bản thân là thiên tài, không kém bất kỳ người nào tại Liên bang, coi như An Thiên Tá, ta cũng chỉ xem như mục tiêu học tập. Nhưng hôm nay gặp Chu Văn, lại đột nhiên hơi nản lòng thoái chí, thậm chí còn hơi tuyệt vọng.
-Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, trong đó nhất định có nguyên nhân, nhân loại không có khả năng xuất hiện loại thiên tài này, nhất định có vấn đề, chúng ta có thể tìm ra vấn đề, ngươi tuyệt đối không thể từ bỏ…
Từ Khải lập tức hoảng hồn, Tạp Lạc Tư chính là hi vọng lớn nhất của Tạp Bội gia tộc, nếu trở nên phế, đối với Tạp Bội gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng.
Tạp Lạc Tư nói:
-Ngươi yên tâm, ta không phải loại cậu ấm trong nhà chưa trải qua sóng gió, mặc dù Chu Văn thật sự thiên tài, ta cũng không bởi vậy từ bỏ mục tiêu, chỉ hơi cảm khái mà thôi.
-Vậy thì tốt!
Từ Khải thấy vẻ mặt Tạp Lạc Tư không khác thường, lúc này mới thở dài một hơi, có điều trong lòng vẫn nghi ngờ không thôi.
Giống Tạp Lạc Tư nói, Chu Văn kia thật đáng sợ.
Thần Lạc kinh ngạc xa xa hơn Tạp Lạc Tư và Từ Khải, bởi bọn hắn không hiểu rõ Cửu Dương, cho nên chỉ phỏng đoán mà thôi.
Thế nhưng Thần Lạc lại biết không ít chuyện về Cửu Dương, trong Thái Dương Thần Điện có nhiều Thánh đồ như vậy, chỉ có Cửu Dương được Thủ Hộ giả Thái Dương Thần tán thành, đồng thời nhận được Thánh vật của Thái Dương Thần Điện.
Mặc dù trên danh nghĩa tất cả mọi người là Thánh đồ, thế nhưng Cửu Dương nắm giữ Thánh vật Thái Dương Thần Điện, trên thực tế là Thánh tử Thái Dương Thần Điện.
Bản thân Thần Lạc cũng tương tự, hắn biết rõ, muốn trở thành Thánh tử chấp chưởng Thánh vật, phải bỏ ra đại giới cực lớn.
Cửu Dương từ nhỏ đã một mực khổ tu, thành tựu của hắn là kết quả tích lũy nhiều năm, Thần Lạc cũng không thể không thừa nhận, luận cảnh giới võ học, hắn cũng không phải đối thủ Cửu Dương.
Loại cảnh giới của Cửu Dương, thậm chí rất khó bắt chước học tập, bởi nó không chỉ là đơn giản nỗ lực, còn có thiên phú siêu cường.
Loại người vừa có thiên phú vừa có nỗ lực cực đoan này, lại trong thời gian chiến đấu ngắn ngủi bị kẻ khác bắt chước năng lực am hiểu nhất, mà biểu hiện ra chiến lực không kém Cửu Dương, đây quả thực khiến không thể tin được.
-Chu Văn này, còn đáng sợ hơn nhiều so với dự tính, khó trách Thánh Thần đại nhân còn muốn phái ta tới hiệp trợ Cửu Dương, quả nhiên Thánh Thần đại nhân dự liệu như thần, kẻ như vậy tuyệt đối không thể để cho hắn trưởng thành, bằng không sẽ là đại địch Thánh địa ta.
Trong mắt Thần Lạc tràn đầy sát cơ.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!