Cả mặt Lý Huyền đều đỏ lên, Tiên Thiên hào kia vẫn không phản ứng chút nào.
-Lão Chu, không phải ngươi tùy tiện nhặt một khối đá ven đường về nhà, lừa phỉnh ta chứ?
Lý Huyền một mặt hoài nghi nhìn Chu Văn hỏi.
-Ngươi thấy ta có rảnh không?
Chu Văn thu hồi Tiên Thiên hào lại, bĩu môi nói:
-Khẳng định ngươi không luyện được, bằng không Thánh đồ Tiên Thiên Thánh Điện người ta có thể sử dụng, tại sao ngươi không sử dụng được?
-Thôi đi, ca ca không thèm, đồ vật từ Tiên Thiên Thánh Điện có gì tốt, ca ca muốn khai sáng con đường riêng, sau này ngược lại đánh ngã toàn bộ đám Thánh đồ Tiên Thiên Thánh Điện kia, để bọn hắn biết ai mới là Tiên Thiên chính tông. Huyền ca nhà ngươi thích đi con đường riêng, để người khác không thể đi theo.
Lý Huyền một mặt bất cần nói.
-Được rồi, ta đi những Dị thứ nguyên lĩnh vực kia nhìn một chút.
Chu Văn lười nói nhảm với hắn, đi thẳng ra khỏi cửa, tiểu hùng lắc lắc cái mông cũng đi theo phía sau hắn.
Chờ sau khi Chu Văn ra khỏi cửa, Lý Huyền hận hận thấp giọng mắng:
-Thứ chết tiệt kia còn dám kỳ thị ta, chờ sau này ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Tiên Thiên Thánh Điện, không cho phép bất luận kẻ nào tu luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, để ngươi vĩnh viễn không có người nào sử dụng, để ngươi biến thành phế vật vô dụng.
Lý Huyền không phải không muốn dùng, mà thật sự không thể thôi phát, ai bảo Tiên Thiên Bất Bại Thần Công của hắn không tinh khiết, những tên Thành đồ tu luyện bản chính Tiên Thiên Bất Bại Thần Công kia, không có mấy người sử dụng được Tiên Thiên hào, huống chi là hàng lậu này.
Chu Văn nhìn tiểu hùng đi theo hắn, luôn cảm giác hình như quên thứ gì, nhưng lại không nghĩ ra.
-Kỳ quái, tại sao ta luôn cảm giác quên thứ gì đó?
Chu Văn nhíu mày suy tư, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra.
Nha Nhi đang ở An gia, Tiểu điểu đang tiến hóa, con hàng linh dương kia một mực đi theo Nha Nhi, cũng không tới đây, đây cũng là nguyên nhân Chu Văn an tâm để Nha Nhi ở lại An gia.
Có linh dương bên người Nha Nhi, coi như gặp đổi thủ cường đại không cách nào địch nổi, linh dương vẫn có thể mang Nha Nhi trốn đi.
Chu Văn cẩn thận suy nghĩ lại một hồi, vẫn không nghĩ ra thiếu cái gì, hắn đành phải mở ra Không gian hỗn độn, kiểm kê lại một lần.
Sau đó Chu Văn lập tức phát hiện hắn quên cái gì, hai tỷ muội Lệ Ti và Lệ Mỗ vẫn bị hắn đặt trong Không gian hỗn độn.
-Làm sao quên mất các nàng nhỉ!
Chu Văn thấy bốn bề vắng lặng, dứt khoát trước hết phóng các nàng ra.
-Chủ nhân.
Sau khi Lệ Ti và Lệ Mỗ đi ra, lập tức cúng bái Chu Văn, các nàng bị giam lâu như vậy lại không có chút bất mãn nào.
-Đứng lên đi, từ giờ trở đi, không cho phép các ngươi gọi ta là chủ nhân.
Tại Bất Hối thành thì cũng thôi đi, nếu tại Liên bang bị người ta thấy Lệ Ti và Lệ Mỗ gọi hắn là chủ nhân, sẽ không tốt lắm.
-Ma Vương đại…
Lệ Ti và Lệ Mỗ muốn gọi Ma Vương đại nhân, lại bị Chu Văn ngăn trở.
-Cũng không cho các ngươi gọi ta là Ma Vương đại nhân, sau này các ngươi gọi ta là Chu Văn, đây là mệnh lệnh.
Chu Văn biết không thể giảng đạo lý với hai nàng, thế là nói thẳng.
-Vâng… Chủ… Chu… Văn…
Mặc dù hai tỷ muội không biết tại sao Ma Vương đại nhân muốn các nàng gọi như vậy, thế nhưng các nàng luôn nguyện ý phục tùng vô điều kiện, các nàng cũng không biết hai chữ Chu Văn có ý nghĩa gì.
Thời điểm hai nàng gọi hai chữ Chu Văn, thực tế trong đầu nghĩ tới Ma Vương đại nhân, mạnh mẽ đem một cái tên niệm thành kính ngữ, cho nên lúc bọn họ gọi tên Chu Văn, sẽ khiến người ta cảm thấy phát âm hơi kỳ quái.
Sau khi hai tỷ muội đứng dậy, phát hiện xung quanh nơi này đều là thực vật, còn có đủ loại sinh vật xuyên trong khu rừng, chim chóc bay lượn trên bầu trời, còn có tiểu hùng đi theo bên người Chu Văn, trong lúc nhất thời đều ngây dại.
Các nàng ở Bất Hối thành làm gì được thấy cảnh tượng này, nơi này đơn giản chính là thiên đường.
-Nơi này… Nơi này là thiên đường sao?
Lệ Ti và Lệ Mỗ một mặt mờ mịt tự lẩm bẩm.
-Dĩ nhiên không phải thiên đường, nhân loại đang sống trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng, lúc nào cũng có thể mất mạng, nếu đây là thiên đường, đoán chừng sau khi chết không có người nào nguyện ý đến thiên đường.
Chu Văn thầm nghĩ.
-Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…
Lúc này Lệ Ti và Lệ Mỗ mới nhớ tới, chủ nhân các nàng chính là Ma Vương, làm sao có thể nhắc tới thiên đường trước mặt hắn, lập tức vội vàng xin lỗi.
-Nơi này giống Bất Hối thành, cũng có rất nhiều nhân loại, thế nhưng nhân loại nơi này không giống nhân loại Bất Hối thành, rất nhiều nhân loại nơi này đều hết sức tà ác, lúc nào cũng có thể giết chết các ngươi, cho nên sau này nếu các ngươi đụng phải nhân loại khác, không nên tùy tiện nói chuyện với họ, càng không cho phép các ngươi nói chuyện các ngươi đến từ Bất Hối thành cho bất luận kẻ nào, sau này tất cả mọi thứ đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta…
Chu Văn đem một ít chuyện nói cho các nàng biết, giúp các nàng có thể chậm rãi thích ứng với sinh hoạt trên Địa Cầu.
Lệ Ti và Lệ Mỗ nghiêm túc nghe Chu Văn dạy bảo, ghi tạc mỗi câu mỗi chữ của Chu Văn vào trong lòng.
-Lệ Ti, phóng xuất Chúc Phúc Quang Hoàn của ngươi ra.
Sau khi Chu Văn giao phó đủ chuyện có thể nghĩ ra, lại nghĩ tới năng lực của Lệ Ti, muốn thử xem một chút, Chúc Phúc Quang Hoàn rốt cuộc có tác dụng gì.
Mệnh hồn và Mệnh hồn của Lệ Ti đều là lực lượng chúc phúc, mà Lệ Mỗ lại có lực lượng Nguyền rủa, cả hai đều rất hữu dụng.
-Vâng, Chu Văn.
Lệ Ti lập tức sử dụng Mệnh cách và Mệnh hồn.
Chỉ thấy dưới chân Lệ Ti xuất hiện quầng sáng hình tròn, từng vòng từng vòng hoa văn hoa sen chậm rãi nở rộ, đứng phụ cận nàng, rõ ràng có khả năng cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị rót vào thân thể, càng đến gần Lệ Ti càng cảm ứng rõ.
Mặc dù loại lực lượng này không tăng cường tố chất, có điều lại cho Chu Văn loại cảm giác toàn thân thư thái.
-Chúc Phúc Quang Hoàn của ngươi có tác dụng gì?
Chu Văn hỏi.
-Thời điểm tìm kiếm thạch thảo căn, có thể kiếm nhiều hơn bình thường.
Lệ Ti thẹn thùng trả lời.
-Thật sự tội nghiệp! Ở địa phương kia, thiên phú và năng lực tốt đến đâu đều lãng phí.
Chu Văn mang theo Lệ Ti và Lệ Mỗ đi về phía Dị thứ nguyên lĩnh vực phụ cận, thứ nhất có thể tìm tòi Dị thứ nguyên lĩnh vực một thoáng, thứ hai cũng thử một chút xem, Chúc Phúc Quang Hoàn rốt cuộc có thể cho hắn bao nhiêu tác dụng.
Chu Văn kỳ thực không ôm hi vọng quá lớn, dù sao đẳng cấp của Lệ Ti quá thấp, chỉ là Sử thi.
Hiện tại Chu Văn cũng không cầu Chúc Phúc Quang Hoàn mạnh bao nhiêu, chỉ cần có tác dụng thực tế là được, sau này nếu có cơ hội tấn thăng Thiên Tai cấp, chúc phúc lĩnh vực cỡ lớn lợi hại thế nào có thể nghĩ.
Đương nhiên, còn phải xem sau khi Lệ Ti và Lệ Mỗ tới Địa Cầu sẽ có tâm tư khác hay không, hiện tại Chu Văn vẫn chưa có ý định bồi dưỡng các nàng.
Dọc theo địa đồ, Chu Văn đi không lâu, đột nhiên thấy trước mặt trên đồng cỏ lại có một viên trứng Phối sủng màu trắng lớn như trứng đà điểu, vỏ ngoài như đồ sứ.
-Không thể nào? Chúc Phúc Quang Hoàn lợi hại thế sao? Đi đường thôi cũng nhặt được trứng Phối sủng!
Chu Văn sử dụng Đế Thính quét hình bốn phía, lại không phát hiện có mai phục, cũng không phát hiện có những sinh vật khác.
-Thật đụng đại vận rồi?
Chu Văn lấy điện thoại di động ra, chụp viên trứng Phối sủng kia một cái, đây đúng là một viên trứng Phối sủng.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!