Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1607 - Chương 1606. Tiểu Sư Đệ

Chương 1606. Tiểu Sư Đệ
Chương 1606. Tiểu Sư Đệ

- Truyền tống trận này làm sao bền thế nhỉ?

Chu Văn tới tới lui lui đã mang theo Hư Không Chân Nguyên đánh vào bảy tám lần, nhưng truyền tống trận kia chỉ bị phá hủy bộ phận mặt ngoài, chủ thể vẫn còn tồn tại.

Thời điểm lần nữa Chu Văn trở lại Thánh địa, lập tức phát hiện không thích hợp, trong tích tắc hắn xuất hiện, không gian bốn phía phát sinh vặn vẹo, còn có một loại lực lượng lĩnh vực kỳ dị, vô hình bao phủ xuống.

Lão K, Cửu Dương và Tiêu xuất hiện cách đó không xa, Chu Văn lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì.

Có điều nếu Chu Văn dám đến, tự nhiên đã nghĩ ra phương pháp đối ứng, cũng không cảm giác có gì ngoài ý muốn.

-Dám can đảm phá hư truyền tống trận, Chu Văn, hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.

Lão K nâng quyền trượng trong tay lên, nhìn chằm chằm Chu Văn lạnh giọng nói.

Đáng tiếc vệ tinh chỉ có thể quay chụp được hình ảnh, rất khó thu được âm thanh xa như vậy, người quan sát trực tiếp không thể nghe Lão K đang nói gì, chỉ biết người Thánh địa rốt cuộc đã xuất hiện.

-Đó là Cửu Dương! Ngoài ra còn hai Thánh đồ khác, thoạt nhìn thân phận không thua kém Cửu Dương, thực lực hẳn ngang ngửa!

-Một Cửu Dương đã không kèm hơn Đản Hoàng quá nhiều, hiện tại lập tức xuất hiện ba cái, Đản Hoàng gặp nguy hiểm rồi.

-Vậy cũng chưa chắc, Đản Hoàng còn chưa phóng ra Hổ Phách tướng, ai mạnh ai yếu còn rất khó nói.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Tô Y và Cổ giáo sư cũng đang giải thích, Tô Y hỏi:

-Cổ giáo sư, cuối cùng có Thánh đồ xuất hiện, ngài cảm thấy Đản Hoàng có mấy phần thắng?

Cổ giáo sư hắng giọng một cái nói:

-Từ trận chiến lần trước phân tích ra, thực lực Đản Hoàng và Cửu Dương không chênh lệnh nhau lắm, nếu hai Thánh đồ kia có thực lực không thua kém gì Cửu Dương, vậy lần này Đản Hoàng chỉ sợ gặp nguy hiểm rồi.

-Cổ giáo sư nói Đản Hoàng gặp nguy hiểm, vậy lần này Đản Hoàng hẳn ổn.

-Vừa rồi ta còn đang lo lắng cho Đản Hoàng, nghe Cổ giáo sư phân tích, hiện tại đã yên tâm hơn nhiều.

-Đây không phải Cổ giáo sư không nói thì thôi, đã nói thì như huy động vũ khí sát thương lớn đây sao? Tại sao đã dùng tới rồi, những Thánh đồ kia thật xui xẻo!

Lập tức bão conments xuất hiện, Cổ giáo sư nhìn bình luận, mặt mo lập tức trở nên hết sức khó coi.

-Từ trận chiến vừa rồi, Đản Hoàng hẳn tinh thông năng lực truyền tống không gian, nhưng Thánh đồ kia muốn vây công hắn, hẳn không dễ dàng?

Tô Y nói.

Cổ giáo sư nói mà không có biểu cảm gì:

-Theo góc độ chuyên nghiệp phân tích, Thánh địa không thể không biết Đản Hoàng am hiểu năng lực truyền tống, nếu bọn hắn đã phía Thánh đồ ra, dĩ nhiên đã nghĩ ra phương pháp giải quyết. Nếu hiện tại Chu Văn rút đi, có lẽ còn cơ hội đào tẩu, nếu trễ chỉ sợ không còn kịp nữa

-Ổn, ổn, Cổ giáo sư liên tục nói hai phát, Đản Hoàng đây muốn rơi vào tiết tấu vô địch rồi.

-Có câu nói của ngài này, ta cảm thấy Thánh địa đã thua.

. . .

Phía dưới lại xuất hiện bão bình luận, Cổ giáo sư xem sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, tức giận đến dứt khoát không nói.

Kỳ thật mỗi lần hắn phân tích, cũng không thể bảo hoàn toàn không có đạo lý, trên thực tế vẫn có một ít căn cứ, cũng không phải thuận miệng nói bậy, kết quả lại bị dân mạng trêu chọc như thế, khiến Cổ giáo sư rất khó chịu.

Trong lòng Chu Văn lại tiếc hận, mặc dù hắn đã nghĩ biện pháp có thể xông phá lĩnh vực Lão K và Tiêu vây khốn, nhưng chỉ có thể đào thoát ra ngoài thôi, không có khả năng tiếp tục oanh tạc truyền tống trận.

-Lần sau lại tới đi.

Trong lòng Chu Văn hơi phiền muộn, thời điểm đang chuẩn bị muốn rời đi, đột nhiên nghe được một thanh âm cách đó không xa vang lên.

-Thánh đồ đều thích lấy nhiều khi dễ ít sao?

Chỉ thấy một chiếc thuyền buồm lớn từ trên bầu trời xa tới, trên đầu chiếc thuyền kia, có một nam nhân đang ngồi.

Nam nhân kia khoác lên áo bào trắng, ôm ấp Cổ kiếm, tùy ý ngồi trên mũi thuyền, một cái tay nắm lấy Cổ kiếm, cái tay còn lại cầm bình trà nhỏ, nói dứt lời còn nhẹ khẽ nhấm một hớp.

Áo bào trắng trên người nam nhân kia theo gió động, trên lưng in một chữ “Nhã” màu đen.

-Là Nhã. . . Hắn sao lại tới đây. . .

Người quan sát trực tiếp, mặc dù không nghe thấy Nhã nói gì, tuy nhiên chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra.

-Nhã và Đản Hoàng không thù hằn gì? Hắn sẽ không trợ giúp những Thánh đồ kia chứ?

-Nhã ghét nhất Thủ Hộ giả, làm sao có thể trợ giúp Thánh địa, khẳng định l đến giúp đỡ Đản Hoàng.

-A. . . Bên kia hình như có người…

Một bên khác hình ảnh, tựa hồ có gì đó đang tới gần.

-Mau nhìn bên kia, giống như giống như là. . . Tiên. . .

Hình ảnh chuyển động một chút, quả nhiên thấy một bên khác, đang có một người ngự gió đến, từng bước một đạp trên hư không, phảng phất đạp trên bậc thang vô hình.

Hắn đi rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đi tới phụ cận chiến trường, đây bất ngờ là Tiên Thủ Hộ giả liên minh.

-Tiên làm sao cũng tới, Thủ Hộ giả liên minh là chó săn của Dị thứ nguyên, hắn khẳng định đến giúp đỡ những Thánh đồ kia giết Đản Hoàng.

-Nguyên bản còn tưởng rằng Đản Hoàng có Nhã trợ giúp, có lẽ còn chút hi vọng sống, không ngờ Thủ Hộ giả liên minh Tiên cũng tới, bọn hắn hẳn là tử địch?

Thời điểm mọi người đang nghị luận sôi nổi, đã thấy Nhã vác thanh Cổ kiếm lên vai, đột nhiên nhảy lên một cái, phá không vọt vào trong lĩnh vực, ngăn trước mặt ba người Lão K, lạnh nhạt nói:

-Tiểu sư đệ, ba tên này giao cho ta, ngươi tiếp tục làm chuyện ngươi muốn đi.

Thời điểm Nhã nói câu này, sử dụng lực lượng đặc thù nào đó, dĩ nhiên khiến âm thanh của hắn còn vang hơn cả lôi điện, ngay cả tổ tiết mục cách đó vài trăm dặm cũng nghe được, thu âm thanh kia vào.

Đám người quan sát trực tiếp, sau khi nghe lập tức một mảnh xôn xao:

-Ta đi, Đản Hoàng lại là sư đệ Nhã, hóa ra hắn là người của Thánh Linh hội.

-Hiện tại Thánh Linh hội mạnh như vậy sao? Đến sư đệ Nhã còn lợi hại như vậy, bây giờ không biết Nhã mạnh đến trình độ nào rồi?

. . .

-Muốn chết!

Vẻ mặt Lão K âm trầm, quyền trượng trong tay nhất chỉ, lập tức hóa thành gợn sóng kinh khủng, như sóng lớn hướng về Nhã bao phủ tới.

Nhã còn chưa từng động thủ, chỉ thấy một cánh hoa hạ xuống, những nơi cánh hoa đi qua, gợn sóng lớn trong nháy mắt tan biến.

Chỉ thấy Tiên từng bước một đi tới, tay hắn chỉ cầm một đóa hoa, vừa rồi cánh hoa kia rơi xuống đến từ đóa hoa kia.

-Ta đi, đây rốt cuộc là tình huống gì, Tiên đến giúp đỡ Đản Hoàng sao?

-Chuyện gì xảy ra? Thủ Hộ giả liên minh và Thánh địa những tên kia, không phải một bọn sao?

-Tiên, ngươi biết ngươi đang làm gì sao? Đừng tưởng rằng có Tiên tộc chống lưng cho ngươi, ngươi có thể thích làm gì thì làm!

Lão K lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiên nói.

-Ta đương nhiên biết mình đang làm gì, chuyện của các ngươi ta không muốn quản, nhưng ai bảo các ngươi lại động đến tiểu sư đệ ta?

Tiên lạnh nhạt nói.

Câu nói này của Tiên cũng dùng một loại lực lượng đặc thù nào đó, mặc dù âm thanh rất nhu hòa, nhưng bên trong tiếng sấm ầm ầm lại vô cùng rõ ràng, người cách xa nơi này cũng có thể nghe rõ.

-Không thể nào! Chẳng lẽ Tiên cũng là sư huynh Đản Hoàng?

-Cái này không có đạo lý, Tiên và Nhã không phải tử địch sao? Đản Hoàng làm sao có thể đồng thời là tiểu sư đệ của bọn họ?

-Nhất định sai chỗ nào đi!

Mọi người há to miệng, trước tiên đều tưởng rằng lỗ tai bị hư, khẳng định nghe lầm.

--------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Hết chương 1606.
Bình Luận (0)
Comment