Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1641. Yểm Hộ

Chương 1641. Yểm Hộ
Chương 1641. Yểm Hộ

Lực lượng bản thân Chu Văn nhiều nhất tương đương với Nhân gian cấp, mất Long Vương khôi giáp và tám Phối sủng phụ trợ, xa xa không đủ để chống lại Thiềm Thừ tiên.

Kim quang lóe lên, Chu Văn đã liều mạng lui lại, nhưng căn bản không kịp né tránh.

Bành!

Một thân ảnh lao đến, theo mặt bên đâm vào kim quang, mạnh mẽ đụng chệch hướng quỹ tích kia, giúp Chu Văn thoát khỏi nhất kiếp.

Đầu lưỡi Thiềm Thừ tiên cắm vào bên trong sông băng bên cạnh, đâm thủng một lỗ lớn trong sông băng, khối băng vỡ tan tứ tán bắn tung toé.

Chu Văn liên tiếp lui về phía sau, tránh những khối băng kia, tầm mắt quét nhìn, phát hiện người bị đầu lưỡi đụng rõ ràng là Tiêu.

-Ta không kéo thời gian quá lâu cho ngươi, ngươi phải nắm chắc thời gian.

Tiêu nói xong, cũng không đợi Chu Văn trả lời, người đã xông về một bên khác, giơ lên một khối cự băng, đánh tới tới Thiềm Thừ tiên.

-Nắm chặt thời gian? Bắt cái cọng lông, Sư Vực của ta đang bị cổ tệ kia ảnh hưởng, hiện tại tác dụng cực kỳ bé nhỏ, lại nắm chặt thời gian cũng vô dụng!

Trong nội tâm Chu Văn nghĩ vậy, nhưng Tiêu đang điên cuồng nắm khối băng đánh về phía Thiềm Thừ tiên, rõ ràng đang giúp hắn tranh thủ thời gian.

Một bên khác Cửu Dương, cũng dẫn quái vật xúc tu kia đến một nơi khác, đồng thời cũng cho hắn không gian.

Thiềm Thừ tiên đối mặt những khối băng kia, há mồm trực tiếp khẽ hấp, tất cả khối băng đều bị hắn nuốt xuống, căn bản không cách nào tạo uy hiếp đối với hắn.

Ngược lại đầu lưỡi Thiềm Thừ tiên vung tới, lực lượng Tiêu khó chống lại, trực tiếp bị nện bay ngược ra ngoài, va vào bên trong nham thạch, đụng nham thạch nổ tung, xương cốt trên người phát ra âm thanh bẻ gãy, máu tươi trong miệng cũng không khống chế nổi tràn ra ngoài.

Chu Văn vẫn còn đang nhanh chóng lùi về phía sau, muốn rời xa Thiềm Thừ tiên, nhưng Thiềm Thừ tiên thực sự quá nhanh, Chu Văn không có Phối sủng gia trì thực sự kém hơn nhiều.

Không đi được bao xa, đầu lưỡi Thiềm Thừ tiên lại quấn tới, Chu Văn đẩy thân pháp Thiên Ngoại Phi Tiên phát huy tới cực hạn, cũng chỉ lách qua hai lần, cái thứ ba làm sao cũng không thoát được.

Mắt thấy đầu lưỡi muốn cuốn lấy Chu Văn, lại đột nhiên có một khối cực thạch từ bên trong mặt đất bay tới, đập trên thân Chu Văn, đánh bay Chu Văn ra.

Mặc dù lần này bị đập không nhẹ, nhưng cuối cùng Chu Văn vẫn tránh né đầu lưỡi công kích này.

Chỉ thấy xa xa Cửu Dương, trong tay còn đang nắm một khối đá, đánh về phía đầu lưỡi Thiềm Thừ tiên, mặc dù lập tức bị đầu lưỡi quấn nát, không có ích lợi gì, tuy nhiên lại cho Chu Văn thêm một ít thời gian.

Bản thân Cửu Dương thì bị quái vật xúc tu cuốn lấy, trực tiếp nện dưới mặt đất, khối lớn nham thạch vỡ vụn ra, thân thể của hắn theo đá vụn cùng nhau bay lên, máu tươi nở rộ.

-Các ngươi cứu ta cũng vô dụng thôi!

Chu Văn thấy bọn họ lại đảm bảo cho hắn, mồ hôi lạnh trên trán trong nháy mắt chảy xuống.

Thời điểm vừa rồi không bị Lạc Bảo Kim Tiền đập trúng, hắn xác thực có thể tạo ra một chút tác dụng, nhưng hiện tại thật một chút tác dụng gì cũng không có.

Lực lượng Sư Vực bị áp chế không cách nào rời thân thể, đừng nói trợ giúp Cửu Dương và Tiêu thoát khỏi ảnh hưởng của Tiền Tài lĩnh vực, coi như bản thân Chu Văn cũng không thoát khỏi.

Trừ phi Sư Vực có thể biến lực lượng Tiền Tài lĩnh vực hóa thành Nguyên Khí quyết, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nhưng trước đó Chu Văn thử lâu như vậy, cơ hồ sắp chắp vá Tiền Tài lĩnh vực hoàn chỉnh, nhưng vẫn kém một chút, không cách nào hoàn toàn làm hoàn chỉnh.

Thời gian vừa rồi lâu như vậy còn không hoàn thành nổi, hiện tại thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn trong hoàn cảnh chật vật này, bản thân Chu Văn cũng không còn dư lực.

Nhưng Cửu Dương và Tiêu tựa hồ đều đem hi vọng ký thác lên người Chu Văn, mặc dù bản thân thụ thương, nhưng vẫn không ngừng yểm hộ Chu Văn.

Cả người Chu Văn cũng hơi choáng váng, thậm chí có chút dở khóc dở cười.

-Mẹ nó! Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Chu Văn cắn răng vận chuyển Sư Vực, đến loại thời điểm này, coi như không liều mạng cũng không được.

Vì yểm hộ hắn, Tiêu và Cửu Dương liên tiếp bị trọng thương, thoạt nhìn kiên trì không được bao lâu.

-Nhanh chóng hoàn chỉnh cho t!

Chu Văn liều mạng vận chuyển Sư Vực, đi phân tích Tiền Tài lĩnh vực, nhưng hiệu quả rất kém, chỉ thiếu bộ phận cuối cùng kia, nhưng làm sao cũng không phân tích ra.

-Cái cổ tệ đáng chết này!

Chu Văn một bên chạy như điên trên sông băng và phế tích nham thạch, trong lòng một bên chửi mắng.

Nếu không phải bị một viên cổ tệ này trấn áp, hắn cũng không đến mực chật vật như vậy.

-Cổ tệ . . . chờ chút. . .

Chu Văn giống như nghĩ thông cái gì, ngược lại dùng Sư Vực đi giải tích cổ tệ trên trán.

Tiêu đã hết sức thảm, nhưng Cửu Dương so với Tiêu còn thảm hơn, dù sao còn một đầu Thiên Giới cấp quái vật xúc tu điện từ đang đuổi giết hắn, lúc này Cửu Dương đã bị trọng thương, bị quái vật kia cuốn lại, từng đầu xúc tu cuốn lấy thân thể của hắn, kéo hắn vào trong cây thịt kia.

Luc này Tiêu cũng hữu tâm vô lực, vừa mới bị Thiềm Thừ tiên một bàn tay đánh bay, xương cốt toàn thân như tan ra thành từng mảnh, đừng nói đi cứu Cửu Dương, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.

-Chẳng lẽ phải chết chỗ này!

Trong lòng Cửu Dương thầm than.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng phóng lên tận trời, khiến tầm mắt mọi người đều bị chiếu sáng.

Cửu Dương còn chưa nhìn rõ đó là cái gì, đạo quang kia đã chợt lóe lên đến cạnh hắn, vạch ra một đường vòng cung ưu nhã, đứng trên bầu trời.

Răng rắc! Răng rắc!

Xúc tu quấn quanh thân Cửu Dương, từng nhánh toàn bộ đứt gãy ra, Cửu Dương trong nháy mắt khôi phục tự do, đồng thời Thái Dương thần quang trong thân thể lần nữa phun ra ngoài, để bản thân hắn đều quang hóa, như một mặt trời hình người.

Cửu Dương kinh hỉ nhìn về phía bóng người trên không kia, quả nhiên thấy Chu Văn mặc Long Vương khôi giáp đứng lơ lửng giữa không trung, trong tay đang cầm Truyền kỳ, mũi đao còn đang chảy máu.

-Cuối cùng vẫn kịp.

Tiêu cảm thụ được trên thân Chu Văn khuếch tán ra lực lượng kỳ dị, nhưng bởi trên người có Lạc Bảo Kim Tiền trấn áp, vãn không cách nào động đậy.

-Lại có thể khôi phục Nguyên khí… Đáng tiếc… Dưới Lạc Bảo Kim Tiền… Tất cả…

Lời Thiềm Thừ tiên vẫn còn chưa nói xong, mắt cá chết lại đột nhiên ngưng tụ.

Chỉ thấy Chu Văn đưa tay chộp một cái, lại hái viên Lạc Bảo Kim Tiền kia xuống.

-Lạc Bảo Kim Tiền? Ngươi nói cái này sao?

Ngón tay Chu Văn bắt lấy Lạc Bảo Kim Tiền, ngón tay đột nhiên vừa dùng lực, mạnh mẽ bóp nát Lạc Bảo Kim Tiền, mảnh vỡ đồng tiền như sỏi cát, tản mát xuống qua kẽ tay hắn.

-Cái này. . . Cái này sao có thể. . .

Tròng mắt Thiềm Thừ tiên sắp trợn lồi ra, hắn thực sự không thể tin được một màn này.

Coi như thời đại thần thoại, hắn ỷ vào Lạc Bảo Kim Tiền, cũng từng vô địch nhất thời, đánh bại không biết bao nhiêu đại lão khủng bố.

Nhưng Lạc Bảo Kim Tiền kia lại bị một nhân loại bóp nát, loại chuyện này từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ qua.

Sau khi Chu Văn bóp nát Lạc Bảo Kim Tiền, thân hình lóe lên đã đến trước mặt Tiêu, ngón tay đè lên Lạc Bảo Kim Tiền trên người Tiêu, hơi dùng lực một chút, mạnh mẽ ấn Lạc Bảo Kim Tiền kia chia năm xẻ bảy, đinh đinh đương đương rơi xuống đầy đất.

----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Hết chương 1641.
Bình Luận (0)
Comment