Nhìn một lúc rồi Ma Anh ngước đầu lên nhìn về hướng Chu Văn, một tay cầm ma kiếm chỉ vào trong giếng cổ, nói: ͏ ͏ ͏
- Bên dưới. ͏ ͏ ͏
- Bên dưới giếng cổ này không có gì cả, ta đào sâu cả nghìn mét vẫn không thấy gì. ͏ ͏ ͏
Chu Văn vừa nói vừa đi tới bên cạnh giếng cổ, hắn biết Ma Anh sẽ không tự dưng nói như vậy. ͏ ͏ ͏
Giống như trước kia, có thể dễ dàng nhìn rõ đáy giếng, bên dưới chẳng có gì cả. ͏ ͏ ͏
Ma Anh cúi đầu nhìn trong giếng, xem một lúc đột nhiên nói: ͏ ͏ ͏
- Thứ đó ở bên dưới. ͏ ͏ ͏
- Ở đâu? ͏ ͏ ͏
Chu Văn tập trung nhìn, thậm chí gọi về Hắc Ám Y Sư hợp thể với mình, dùng năng lực Thấu Thị Chi Nhãn của Hắc Ám Y Sư nhìn xuống dưới, nhưng vẫn chẳng thấy gì. ͏ ͏ ͏
Ma Anh cau chân mày xinh đẹp ra chiều đăm chiêu, dường như không biết nên giải thích thế nào, trầm ngâm giây lát sau, đột nhiên giơ tay tháo cái kèn Xô- na, treo bên hông xuống. ͏ ͏ ͏
Bình thường Phối sủng sẽ không sử dụng vũ khí, cho dù có một ít Phối sủng sử dụng vũ khí thì cũng là loại vũ khí tiên thiên cộng sinh, nhưng Ma Anh thì khác, khí cụ trên người của cô trên cơ bản đều là cướp từ người khác. ͏ ͏ ͏
Ma kiếm, Già Thiên linh, kèn Xô- na đều là cô cướp về, nhưng trừ ma kiếm, Ma Anh ít khi sử dụng kèn Xô- na. ͏ ͏ ͏
Ma Anh đặt kèn Xô- na bên môi nhỏ, quai hàm phồng ra thật tròn, tính thổi kèn. ͏ ͏ ͏
- Đừng thổi! ͏ ͏ ͏
Chu Văn giật nảy mình, vội vươn tay ôm lấy Ma Anh, tay kia che cái miệng nhỏ, không cho cô thổi hết một hơi ra. ͏ ͏ ͏
Kèn Xô- na vang, không phải có việc vui tức là có tang, Chu Văn có thể chịu đựng được ma lực của kèn Xô- na, nhưng trong Quy Đức cổ thành có nhiều người bình thường như vậy, e rằng không chống lại nổi. ͏ ͏ ͏
Đến lúc đó làm toàn thành khóc tang thì không tốt. ͏ ͏ ͏
Ma Anh bị Chu Văn che miệng, không thổi hơi ra được, quai hàm phồng to, đôi mắt to cũng xoe tròn. ͏ ͏ ͏
Ma Anh kéo bàn tay to che miệng của mình ra, phun ra hơi trong miệng, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: ͏ ͏ ͏
- Không thổi thì . . . thứ bên dưới không ra . . . ͏ ͏ ͏
- Bên dưới rốt cuộc có cái gì? ͏ ͏ ͏
Chu Văn thật sự nhìn không ra phía dưới rốt cuộc có cái gì, trong lòng có chút tò mò, nhìn thẳng vào mắt Ma Anh, hỏi. ͏ ͏ ͏
Ma Anh trả lời khẳng định: ͏ ͏ ͏
- Thức ăn. ͏ ͏ ͏
Chu Văn suýt hộc máu, cố kiên nhẫn hỏi: ͏ ͏ ͏
- Loại thức ăn gì? ͏ ͏ ͏
Ma Anh trả lời dứt khoát: ͏ ͏ ͏
- Không biết, là thức ăn. ͏ ͏ ͏
Chu Văn thầm buồn bực, nhưng biết không hỏi ra được cái gì, hắn chỉ vào kèn Xô- na trong tay Ma Anh, hỏi: ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể thổi thứ này, nhưng có cách này không cho âm thanh của nó ảnh hưởng người khác trong thành? ͏ ͏ ͏
- Có thể. ͏ ͏ ͏
Ma Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thế này mới gật đầu đáp lại. ͏ ͏ ͏
Chu Văn thở phào một hơi, thế này mới buông Ma Anh ra: ͏ ͏ ͏
- Thổi đi, vừa lúc ta cũng muốn biết trong giếng cổ này rốt cuộc có cái gì. ͏ ͏ ͏
Ma Anh lại đặt kèn Xô- na lên môi, phồng quai hàm thổi một hơi. ͏ ͏ ͏
Tiếng kèn Xô- na cao vút tựa như trời long đất lở, đánh thẳng vào linh hồn, như muốn kéo linh hồn của người ra ngoài. ͏ ͏ ͏
Bịch! ͏ ͏ ͏
Hai chân Chu Văn mềm nhũn quỳ xuống đất, nước mắt như hạt trân châu liên tục rơi khỏi hốc mắt. ͏ ͏ ͏
- Mợ nó, chẳng phải nói không ảnh hưởng người khác sao? ͏ ͏ ͏
Giọng của Chu Văn trở nên nghẹn ngào, hắn giãy giụa muốn đứng lên nhưng không cách nào đứng thẳng được. ͏ ͏ ͏
- Nơi này không có người khác. ͏ ͏ ͏
Giọng của Ma Anh trực tiếp vang lên trong đầu Chu Văn, miệng thì vẫn thổi kèn Xô- na. ͏ ͏ ͏
Âm thanh thê lương ma tính đó không ngừng truyền vào lỗ tai Chu Văn, khiến hắn rơi lệ như vậy, hắn lớn như vậy cộng hết số lần khóc cũng chỉ có lần này là nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏
Chu Văn còn muốn nói điều gì, lại nghe thấy trong giếng cổ phát ra âm thanh dòng nước dâng lên. ͏ ͏ ͏
Thông thường tiếng nước trong giếng cổ chỉ vang lên vào ban đêm, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện vào ban ngày. ͏ ͏ ͏
Ma Anh liều mạng phồng quai hàm thổi kèn Xô- na, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, trên trán rịn mồ hôi rậm rạp. Tiếng nước trong giếng cổ kêu lụp bụp liên tục như nước đun sôi, nhưng ngoài điều đó ra không có tình trạng khác lạ nào. ͏ ͏ ͏
Chu Văn ở một bên khóc thảm thiết, nước mắt như dòng suối nhỏ chảy không ngừng, trong mắt tràn đầy tơ máu, khóc đến chảy huyết lệ. ͏ ͏ ͏
- Hố cha! Nếu biết trước như vậy thì ta không nên ở lại trong sân này, quá sơ sẩy. ͏ ͏ ͏
Chu Văn thầm buồn bực, nếu biết trước ra thế này thì hắn ít nhất cũng sẽ làm chút chuẩn bị. ͏ ͏ ͏
Chu Văn dựa vào chính mình có Vương Chi Thán Tức trong người, thứ đó sẽ không cho phép hắn quỳ xuống, có tác dụng kiềm chế tự nhiên với âm thanh của kèn Xô- na, nhưng ai biết lần này Vương Chi Thánh Tức hoàn toàn không có phản ứng, khiến Chu Văn có chút không kịp trở tay, sau đó muốn chống cự cũng không kịp nữa. ͏ ͏ ͏