- Tần thúc thúc.
An Tĩnh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tần Vũ Phu, có chút kỳ quái, ai có thể khiến Tần Vũ Phu tức như vậy?
Tên của Tần Vũ Phu có hai chữ Vũ Phu, thế nhưng hắn lại không phải là người dễ dàng tức giận, lần duy nhất An Tĩnh thấy Tần Vũ Phu tức giận, đó là khi nàng còn rất nhỏ.
Sở dĩ Tần Vũ Phu tức giận như vậy, không phải là bởi bản thân không cứu được bốn học viên kia, mà là nếu thực sự không có biện pháp cứu, vậy đừng nói là bốn học viên, dù là toàn quân bị diệt trong chiến tranh, Tần Vũ Phu cũng sẽ không tức giận, tránh ảnh hưởng khả năng phán đoán của bản thân.
Thế nhưng hiện tại có biện pháp cứu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn học viên chết đi, hơn nữa còn chết trong mệnh lệnh của hắn, đây mới là điều mà hắn không thể chấp nhận nổi.
- Tiểu Tĩnh, ngươi tới đây làm gì?
Tần Vũ Phu nhìn An Tĩnh, thần sắc trở nên ôn hòa hơn nhiều.
- Tần thúc thúc, chúng ta muốn xem thi thể năm bạn học kia.
An Tĩnh nói thẳng ý đồ.
Tần Vũ Phu nói:
- Thi thể thì có gì hay mà xem, Tiểu Tĩnh, ngươi cùng bạn học của ngươi tới văn phòng ta trước, chờ chuyện này xong xuôi, Tần thúc thúc sẽ lại tới ôn chuyện với ngươi.
- Tần đốc thống, hai chúng ta đều đã từng tiến vào Thanh Đồng kiến trúc, cũng từng sờ qua cây đại thụ có thể biến sắc kia.
Chu Văn tiến lên nói.
Tần Vũ Phu nói:
- Tình huống mà các ngươi phản ánh, quân đội đã phái người điều tra nhiều lần, trong Cấm Thành thực sự có Thanh Đồng kiến trúc, thế nhưng trong đó lại không có đại thụ như lời các ngươi nói.
- Chúng ta đều nhìn thấy cây đại thụ kia, nhiều người như vậy, hẳn sẽ không cùng nhìn lầm a?
Lý Huyền nói.
- Chuyện này ta đã biết, ta sẽ phái người tiếp tục điều tra, ở đây còn nhiều chuyện cần xử lý, các ngươi ra ngoài chờ đi.
Tần Vũ Phu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để thuyết phục Nghiêm Chân, làm sao để cứu được cả năm học viên.
- Tần đốc thống, khi năm người Vương Lộc chạm tới gốc cây kia, đại thụ đều biến thành màu đỏ, mà bọn hắn giờ lại cùng ly kỳ tử vong. Mười mấy học viên khác, khi chạm tới đại thụ, đại thụ lại biến thành màu sắc khác. Hiện tại mấy người Vương Lộc đã chết, những học viên còn lại, không biết ngày nào đó cũng có thể chết hay không? Nếu không làm rõ nguyên nhân cái chết của Vương Lộc, tiếp đó nói không chừng sẽ chết càng nhiều học viên hơn.
Chu Văn nói.
Nghiêm Chân nghe vậy mỉm cười:
- Học viên này nói không sai, nếu hiện tại không làm rõ nguyên nhân cái chết, đến lúc đó sẽ chết càng nhiều người hơn, hiện giờ để ta giải phẫu bọn hắn, cũng là tránh cho tương lai càng nhiều học viên phải chết, ngài vẫn mau quyết định đi.
- Không được giải phẫu.
Tần Vũ Phu còn chưa trả lời, Chu Văn đã nói trước một bước.
Nhìn thi thể năm người Vương Lộc, hắn càng thêm xác định, năm người này chưa thực sự chết, mà khi tiếp cận năm người, năm nụ hoa trong game liền trở nên càng lộng lẫy bắt mắt, ẩn ẩn có dấu hiệu nở rộ.
Tần Vũ Phu, Nghiêm Chân, thậm chí là An Tĩnh cùng Lý Huyền đều có chút nghi hoặc nhìn Chu Văn, không hiểu vì sao Chu Văn lại kích động như vậy.
Chu Văn biết, hiện bản thân hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, muốn để Tần Vũ Phu nghe lời một học viên mười mấy tuổi như hắn, căn bản là chuyện không có khả năng, huống chi Chu Văn cũng không biết tình huống hiện tại là thế nào, sao có thể thuyết phục được Tần Vũ Phu.
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, nếu có thể để một người trong số đó sống lại, Tần Vũ Phu tự nhiên sẽ không đồng ý giải phẫu thi thể bốn người còn lại.
- Ta cảm thấy bọn hắn còn chưa chết, không nên giải phẫu.
Chu Văn chỉ thi thể đám người Vương Lộc,
Tần Vũ Phu nao nao, không khỏi cẩn thận đánh giá Chu Văn, hắn chinh chiến cả đời, sớm nhìn quen người chết, hơn nữa với Nguyên Khí quyết của hắn, mới có thể cảm ứng được năm người Vương Lộc còn chưa chết.
Thế mà một học viên như Chu Văn, nhiều lắm mới chỉ đạt tới Truyền kỳ, lại có thể nhận ra năm người Vương Lộc chưa chết, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc.
- Ngươi tên là gì? Vì sao nói bọn hắn còn chưa chết?
Tần Vũ Phu nhìn Chu Văn hỏi.
Chu Văn không trả lời vấn đề thứ nhất, nói thẳng:
- Ta với bọn hắn cùng gặp cái cây kia, hơn nữa cảm giác của ta nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, ta có thể cảm giác được trên người bọn hắn có khí tức của cái cây kia, khí tức của đại thụ ngăn cản khí tức của bọn hắn, cho nên mới xuất hiện hiện tượng chết giả, nếu có thể trừ bỏ khí tức của đại thụ, có lẽ bọn hắn có thể sống lại cũng không chừng.
- Ngươi thực sự có thể cảm ứng được khí tức của bọn hắn?
Tần Vũ Phu không khỏi đánh giá lại Chu Văn, lòng xem trọng thêm vài phần.
Trong mắt của hắn, khí tức mà Chu Văn nói chính là sinh cơ, sinh cơ, không nhìn thấy cũng không thể sờ thấy, chỉ có người tu luyện một số Nguyên Khí quyết đặc thù, hoặc là có năng lực đặc biệt nào đó mới có thể cảm ứng được.
Mà Chu Văn lại có thể cảm ứng được tồn tại của sinh cơ, tuy rằng còn không biết thật giả thế nào, nhưng lại hoàn toàn chính xác với tình huống của đám Vương Lộc.
- Đúng vậy.
Chu Văn gật đầu nói.
- Theo như lời ngươi nói, ta đã biết, sẽ nghĩ cách cứu bạn học của các ngươi, các ngươi trở về đi.
Tần Vũ Phu tuy rằng xem trọng Chu Văn, thế nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Chu Văn tương đối nhạy bén.
Chu Văn biết một học viên như hắn, không thể chỉ dùng lời mà thuyết phục được Tần Vũ Phu, hơn nữa hắn cũng không có kế hoạch gì có thể cứu được mấy người Vương Lộc.
Vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Chu Văn lấy điện thoại ra xem, đồng thời lệnh cho nhân vật tí hon chém một nụ hoa.
Vốn hắn còn có chút do dự, có nên chặt đứt nụ hoa yêu dị này không, dù sao đó cũng là một hành động mạo hiểm, chẳng may chặt đi lại gây hại cho bọn Vương Lộc, như vậy có khác nào Chu Văn hắn giết bọn họ.
Có điều, hiện tại quân đội cũng không có cách nào tốt, hành động tiếp theo tám chín phần là sẽ giải phẫu, mà một khi giải phẫu, đó là cảnh chết chắc không thể ngờ, còn không bằng để Chu Văn hắn thử một lần, ít nhất còn có một chút hy vọng sống.
Chu Văn thông qua cảm giác của nhân vật tí hon, nỗ lực cảm nhận khí tức trên năm nụ hoa, mơ hồ có thể phân biệt được khí tức khác nhau, đối ứng với năm thi thể trên giường.
Hắn có thể đại khái phán đoán được nụ hoa nào thuộc về Vương Lộc, sau đó điều khiển nhân vật tí hon sử dụng Trảm Tinh đao khí, chém về một nụ hoa khác.
Người bình thường, đều sẽ ưu tiên bảo hộ người tương đối thân cận với bản thân, người có thể ưu tiên bảo hộ người xa lạ, hoặc là đối xử bình đẳng, đó chỉ có thể là Thánh Nhân.
Chu Văn không phải Thánh Nhân, cho nên hắn lựa chọn tiến chém nụ hoa thuộc về người không quen nhất.
Trảm Tinh đao khí sắc bén chém lên nụ hoa, thế nhưng nụ hoa cùng cành lá chỉ lay động mấy cái, cũng không hề bị chặt đứt.
Chu Văn lập tức thầm căng thẳng, Trảm Tinh đao khí là thủ đoạn công kích tương đối mạnh của hắn, thế mà ngay cả Trảm Tinh đao khí cũng không thể tổn thương được nụ hoa, chỉ sợ các Nguyên Khí kỹ khác cũng khó mà tạo được hiệu quả.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân