- Ngươi là một pháp y, ngươi không biết làm vậy là trái pháp luật sao?
Chu Văn vẫn luôn thử dùng các loại lực lượng, ý đồ đánh vỡ khống chế.
Thế nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, dưới cái nhìn chằm chằm của Linh Hồn Y Sinh, linh hồn hắn như bị giam cầm lại, Chu Văn không thể sử dụng Nguyên Khí kỹ, cũng không thể vận chuyển Nguyên Khí quyết, càng không thể triệu hoán Phối sủng, ngay cả Mê Tiên Kinh vốn luôn tự hành vận chuyển, lúc này cũng như ngưng lại.
Có điều, cảm giác này cũng không khiến hắn tuyệt vọng, bởi trong hoàn cảnh cực đoan ác liệt này, một cỗ lực lượng khiến hắn cảm thấy xa lạ mà quen thuộc chậm rãi nảy sinh.
- Pháp luật là do người định, nếu ta đủ mạnh, như vậy ta có thể chế định pháp luật, điều này không có vấn đề.
Nghiêm Chân bình tĩnh nói, thế nhưng vẻ cuồng nhiệt trong mắt hắn lại càng ngày càng đậm.
- Ngươi còn chưa mạnh tới mức có thể chế định pháp luật, nếu ngươi giết ta, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể thoát được chế tài?
Chu Văn nói.
- Cho nên ta mới để Linh Hồn Y Sinh ra tay, nếu không chỉ một tên Truyền kỳ như ngươi, ta còn không cần dùng tới mệnh hồn.
Nghiêm Chân tới gần Chu Văn, dùng ngón tay đẩy mí mắt hắn, nhìn sâu vào trong đáy mắt, vừa nhìn vừa nói:
- Dù ta giải phẫu ngươi ở đây, cũng không có bất luận kẻ nào biết ta đã tới, càng sẽ không có người biết ta giải phẫu ngươi. Cho nên, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, rốt cục ngươi đã làm gì? Tại sao ngươi có thể ảnh hưởng tới linh hồn của những học viên đó?
- Ta đã nói rồi, ta căn bản không hiểu ngươi có ý gì, ta chỉ cảm giác được khí tức Hắc Thụ trên người bọn Vương Lộc, cái khác ta không biết, cũng không làm gì cả.
Chu Văn nói.
- Không sao, ngươi không nói cũng không sao, chỉ cần ta giải phẫu, ta liền có thể biết được hết thảy.
Nghiêm Chân nói, dùng dao phẫu thuật khoa khoa trước mặt Chu Văn, nhàn nhạt nói:
- Ta sẽ cắt đầu cốt, lấy đại não của ngươi, đọc ký ức bên trong, với Linh Hồn Y Sinh mà nói, cái này cũng không phải việc khó.
- Vì sao ngươi muốn làm vậy? Làm vậy thì ngươi thu được chỗ tốt gì?
Chu Văn cắn răng hỏi, hắn biết Nghiêm Chân không nói giỡn.
- Chỗ tốt sao?
Nghiêm Chân chậm rãi nói:
- Cho tới nay, khoa học cùng y học đều không thể giải quyết được vấn đề nguồn gốc của sự sống. Mấy lời giải thích bình thường đều có đến trăm ngàn sơ hở. Sinh mệnh không phải máy móc, ý thức nhân loại cũng không phải trí năng đơn thuần, ý thức được sinh ra thế nào, nếu tách ra, ý thức có thể tồn tại độc lập hay không, mấy vấn đề này đều rất thú vị.
- Vì để biết được mấy vấn đề này, ngươi có thể tùy ý giết đồng loại hay sao?
Chu Văn nhìn vào mắt Nghiêm Chân, tựa như đang nhìn thấy một kẻ điên.
- Sinh mệnh ngắn ngủi, sớm hay muộn đều phải chết, mà thứ ta nghiên cứu là vĩnh hằng, nếu ta nghiên cứu thành công, tách được ý thức, hoặc có thể nói là linh hồn nhân loại, như vậy nhân loại có thể đạt được vĩnh sinh, đến lúc đó, ta chính là chúa cứu thế, tất cả nhân loại đều phải cảm kích ta, vì ta cho bọn hắn vĩnh sinh. Mà trong quá trình này, hy sinh là điều cần thiết, đó là kết quả tất nhiên.
Nghiêm Chân như đang nói một chuyện gì đó rất bình thường.
- Ngươi thực sự điên rồi.
Chu Văn nghe mà trợn mắt hốc mồm.
- Điên sao? Cũng đúng, đây vốn là thời đại điên cuồng, trước kia có ai tin dị sinh vật tồn tại? Ai có thể nghĩ đến các loại lực lượng thần kỳ? Trong số Dị Lĩnh vực đó, không chừng còn có thần chân chính, mà điều ta làm hiện tại, chính là trở thành thần của nhân loại, để nhân loại có thể nắm sinh mệnh của bản thân trong tay, mà không phải sở hữu của bất cứ lực lượng nào. Già cả, bệnh tật, tử vong, tàn tật… những thứ đó đều nên trở thành lịch sử, sẽ không còn là vấn đề khiến nhân loại bối rối.
Nghiêm Chân càng nói càng kích động:
- Nếu ta nghiên cứu thành công, tất cả nhân loại đều có thể tùy ý tách linh hồn ra khỏi thân thể nhỏ yếu. Ví như ngươi dùng chiến xa làm thân thể, thậm chí dùng thân thể đám dị sinh vật cường đại, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể làm được hết thảy, mà không phải như hiện tại, một thân thể nhỏ yếu đáng thương.
Chu Văn không biết nên nói Nghiêm Chân là thiên tài hay kẻ điên, chỉ biết đối phương thực sự điên cuồng, mà hắn, chính là vật hy sinh tất yếu trong miệng của đối phương.
- Có lẽ ngươi nói có chút đạo lý, thế nhưng thực đáng tiếc, thân thể ta không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, cũng không biết chuyện ngươi nói là thế nào, ngươi xác định muốn giải phẫu ta sao?
Chu Văn bình tĩnh lại.
Trong thân thể hắn, cỗ lực lượng xa lạ mà quen thuộc kia đang ấp ủ, tựa như một đầu viễn cỗ mãnh thú đang ẩn mình trong đại dương.
Chu Văn biết, lực lượng kia là mệnh cách của hắn, là mệnh cách kết hợp từ Mê Tiên Kinh cùng thiên phú bản thân, Vương Chi Thán Tức.
Từ khi tấn chức Truyền kỳ, hắn vẫn luôn cảm giác được sự tồn tại của Vương Chi Thán Tức, mệnh cách như một phần của thân thể hắn, tựa như có nhiều thêm một khí quan, tồn tại mật thiết như tay chân.
Chỉ là trước đó, hắn vẫn không biết phải dùng cái khí quan mới trong cơ thể này thế nào, hắn có thể cảm nhận được nó tồn tại, cũng biết nó có lực lượng cường đại, nhưng lại không thể sử dụng.
Thẳng đến vừa rồi, thân thể hắn bị Linh Hồn Y Sinh giam cầm, toàn thân không thể nhúc nhích, hắn, rốt cục cảm nhận được tồn tại của Vương Chi Thán Tức, cảm nhận được cách sử dụng nó thế nào.
Nhân loại, một động vật kỳ quái, bình thường chỉ dùng những khí quan bản thân cần, rất nhiều thứ không cần đến, qua thời gian sẽ dần thoái hóa, quên mất nên sử dụng như thế nào.
Mệnh cách của nhân loại bình thường, đều là năng lực bị động, không cần chủ động khống chế. Mà Vương Chi Thán Tức của Chu Văn, hiển nhiên không giống vậy.
Ngay khi Chu Văn cảm thấy có thể sử dụng được lực lượng của Vương Chi Thán Tức, cỗ lực lượng kia dần lan khắp thân thể hắn, tựa như một đầu viễn cổ mãnh thú đang chiếm địa bàn.
- Khoa học nghiên cứu vốn có rất nhiều nhân tố không xác định, đi sai cũng là điều không thể tránh, đây là nghiên cứu cách để trở thành thần, vô luận có bao nhiêu thất bại, đều có thể tha thứ.
Thần sắc Nghiêm Chân càng lúc càng lạnh, tay trái nắm dao phẫu thuật, ấn tới ấn đường Chu Văn, thanh âm không mang theo bất luận nhân tố tình cảm mà nhân loại nên có:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi đau, đầu tiên ta sẽ cắt đầu cốt ngươi, khiến não ngươi lộ ra toàn bộ, sau đó là não trái, lúc sau là não phải, đến khí đại não bị cắt ra, Linh Hồn Y Sinh có thể dùng năng lực của nó, lấy tin tức trong đại não ngươi…
Nghiêm Chân nói, dao phẫu thuật lấp lánh tinh quang, trong bàn tay thon dài của Nghiêm Chân, chuẩn bị cắt tới Chu Văn.
Oanh!
Ngay khi ngón tay Nghiêm Chân nhúc nhích, lực lượng như viễn cổ mãnh thú trong cơ thể Chu Văn liền bạo phát.
-------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân