Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1795. Là Loại Người Đó Sao

Chương 1795. Là Loại Người Đó Sao
Chương 1795. Là Loại Người Đó Sao

Trước khi đi, Chu Văn lặng lẽ trả lại cái hộp mà Vương Lộc đã đưa cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhớ giữ gìn sức khỏe. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn vỗ đầu Vương Lộc, hắn muốn an ủi Vương Lộc một chút, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hắn vốn không phải là người giỏi an ủi người khác. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi cũng giữ gìn sức khỏe. ͏ ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Vương Lộc hơi thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu một ngày nào đó ta không có chỗ nào để đi, ngươi sẽ thu nhận ta chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc Chu Văn chuẩn bị xoay người rời đi, Vương Lộc đột nhiên hỏi một câu này. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên rồi, nhưng ta nghĩ với vận may của cô, sẽ không đến một bước kia. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ ghi nhớ lời của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Vương Lộc lại thật sự giống như có chút nghiêm túc. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi an toàn, thử xem cái trung tâm lĩnh vực này có thể khiến cho Ma Thần Kỷ thăng cấp Thiên Tai hay không. ͏ ͏ ͏ ͏

Còn năng lực của Huyền Đế nữa, hắn cũng phải nhanh làm rõ một chút, sức mạnh mà Huyền Đế biểu hiện ra khiến Chu Văn nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng. ͏ ͏ ͏ ͏

Huyền Đế xé rách thời không chém giết quái vật Tiểu Lý, loại năng lực này nếu dùng ở một nơi khác thì sẽ là trợ giúp cực lớn cho Chu Văn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trực tiếp sử dụng không gian truyền tống trở về Quy Đức cổ thành, Chu Văn trở lại căn phòng của mình, không chờ lấy ra trung tâm lĩnh vực, trực tiếp chuyển qua Nguyên Khí quyết Ma Thần Kỷ. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi vận chuyển Nguyên Khí quyết, trung tâm lĩnh vực trong tay Chu Văn thế mà hóa thành những sợi ánh sáng trong suốt, từ hai tay rót vào bên trong thân thể hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạp Bội gia tộc ở khu tây. ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia chủ, Vương gia khu đông bên kia truyền đến tin tức, nhóm người Vương Lộc đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏

Một người trung niên tóc vàng đi tới trước mặt gia chủ Tạp Bội gia tộc, vẻ mặt hơi kỳ lạ nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Kết quả thế nào? Dị thứ nguyên lĩnh vực kia có phải có thể sao chép Trứng Phối sủng không? ͏ ͏ ͏ ͏

Tạp Bội gia tộc chủ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người trung niên tóc vàng kia, hỏi ra, hiển nhiên hắn rất coi trọng sự kiện này. ͏ ͏ ͏ ͏

Người trung niên tóc vàng cười gượng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạp Bội gia tộc chủ nhìn chằm chằm chằm hắn, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết? Đám người thâm nhập vào Vương gia nói như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Người trung niên tóc vàng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vẫn chưa trở về, có lẽ đã chết hết ở Lop Nur rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không một ai sống trở về sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tạp Bội gia tộc chủ cau mày. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không ai cả, một người cũng không trở về, có phải bọn họ đã bị Vương gia phát hiện rằng thăm dò Dị thứ nguyên lĩnh vực thần kỳ gì đó là giả, mượn cơ hội khử bọn họ mới là thật không? ͏ ͏ ͏ ͏

Người trung niên tóc vàng nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có loại khả năng này. ͏ ͏ ͏ ͏

- Xem ra chúng ta đã coi thường Vương gia, nếu Dị thứ nguyên lĩnh vực kia là giả, chuyện này nên dừng ở đây, ngươi lui xuống đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tạp Bội gia tộc chủ cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu thứ trong tay, chỉ là một Vương gia mà thôi, vẫn chưa đáng để hắn nổi giận. ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, Vương gia dù sao cũng là gia tộc khu đông, Tạp Bội gia tộc muốn động vào Vương gia sẽ rất phiền phức. ͏ ͏ ͏ ͏

Bảng xếp hạng trên khối Ma Phương, ngày càng nhiều dị tộc lên bảng, nhưng vẫn chưa có một loài người nào lên đó, tuy cũng có loài người thử xông vào bảng xếp hạng, nhưng kết quả ngay cả hồ sương mù cũng không qua được, nói chi tới việc hái quả lê vàng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhìn những dị tộc ở phía trên ra vẻ kiêu ngạo, thật sự quá khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền phiền muộn nhìn truyền hình trực tiếp, trông thấy Thu Nhạn và Minh Tú đã tới, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, cười híp mắt đi tới, một tay ôm vai một người, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta có phải là huynh đệ tốt không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải. ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú và Phong Thu Nhạn gần như cùng lúc lui lại một bước, cảnh giác nhìn Lý Huyền. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền có chút lúng túng thu tay lại, sau đó lập tức trở mặt, phẫn nộ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không nghĩ tới hai đứa là người như vậy, huynh xem hai đứa là huynh đệ tốt, vậy mà hai đứa lại không coi huynh là huynh đệ, hai đứa có còn là người không, có còn lương tâm không? ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thường thì khi huynh không gọi huynh đệ thì con người cũng không tệ lắm, nhưng khi gọi huynh đệ thì chưa bao giờ làm chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bộ huynh là loại người đó hả? ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú và Phong Thu Nhạn đồng thanh nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền ngẩn người, lúng túng sờ lỗ mũi một cái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hai đứa hiểu lầm huynh nặng quá rồi . . . ͏ ͏ ͏ ͏

Minh Tú nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, huynh là loại người gì thì trong lòng chúng ta tự biết. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Huyền nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thì tại huynh nghĩ rằng, trên khối Ma Phương gì đó ngay cả một loài người cũng không có, nhìn thực sự không thể nào thoải mái nổi, không còn bao nhiêu quả lê vàng nữa, hay là hai đứa đi lên cho loài người chúng ta chút mặt mũi đi? ͏ ͏ ͏ ͏

Hết chương 1795.
Bình Luận (0)
Comment